Huyên Huyên hít sâu một hơi, lúc này mới quát Diệp Thiên: “Cái đồ khốn này, rốt cuộc có phải là người trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên không mà lại chưa từng nghe đến Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi?”.
Cô ta đang định bốc hỏa thì Ngô Vinh Quang ở bên cạnh xua tay ngăn cô ta lại.
“Huyên Huyên, bỏ đi!”.
Ông ta nhìn sang Diệp Thiên, nhìn từ đầu đến chân cậu một lượt, liền lộ ra vẻ coi thường.
“Nhìn bộ dạng của cậu thì đến nội lực cũng chưa tu luyện được, chỉ ở vòng ngoài của giới võ thuật, không biết Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi cũng là bình thường!”.
Sau đó ông ta nhẹ nhàng vuốt râu, tỏ vẻ sâu xa khó đoán, tiếp tục nói với Diệp Thiên: “Cậu bé, chín đỉnh ở Lư Sơn này được coi như một vùng đất hiểm của tỉnh Xuyên, vì nguồn tài nguyên dồi dào nên thường sẽ xuất hiện một số động vật kỳ lạ, cậu đến xem trận đấu mà lại chạy lung tung đến những nơi này, thực sự không nên đâu!”.
“Với chút tu vi cỏn con của cậu, nếu không có những người lớn tuổi trong môn phái đi cùng, không may gặp phải thú dữ thì chỉ có nước chết!”.
Ông ta nhìn Diệp Thiên hành sự tùy hứng, đến tính mạng của bản thân cũng không màng, nên trong câu nói của ông ta cũng mang lời dạy dỗ.
“Tôi đúng là không biết Lư Sơn còn có nhiều chuyện lạ như vậy đấy!”.
Diệp Thiên không hề quan tâm, chỉ nhún vai ngửa tay nói.
Tuy cậu không biết Lư Sơn tồn tại những nguy hiểm rình rập này, nhưng đối với cậu mà nói, rõ ràng không cần lo lắng chút nào, những nơi rừng thiêng nước độc, những vùng đất nguy hiểm mà cậu từng đến mấy năm nay còn nguy hiểm hơn thế này đâu chỉ vài trăm lần? Mấy con thú dữ cỏn con kia mà cậu lại sợ chắc?
Nhưng thái độ của cậu trong mắt Ngô Vinh Quang lại là nhận ra lỗi sai của mình, Ngô Vinh Quang vì muốn thể hiện sự độ lượng của mình, thế là nói: “Thôi, cậu có thể gặp chúng tôi ở đây cũng coi như có duyên, cùng chúng tôi lên đỉnh chính Lư Sơn xem trận đấu đi, để tránh cậu có gặp chuyện gì nguy hiểm trên đường lại không giải quyết được!”.
Trong lòng Diệp Thiên cảm thấy hơi buồn cười, hai ông cháu này đều thi nhau tự khen mình, mà lại trông như thật nữa.
Nghe thấy vậy, cậu cũng không từ chối, chỉ gật đầu nhẹ rồi đi theo phía sau hai ông cháu đó, cùng đi về phía đỉnh chính của Lư Sơn.
Trên đường đi, Diệp Thiên cũng biết được tên của cô thiếu nữ, là Ngô Duyệt Huyên.
Có người đi cùng là Diệp Thiên, Ngô Duyệt Huyên như thể muốn khoe mọi thứ với Diệp Thiên, cô ta cảm thấy cô ta đứng trước mặt Diệp Thiên như là tiền bối trong giới võ thuật vậy.
“Vừa rồi cú đánh gấu đen của ông nội tôi, anh cảm thấy thế nào?”.
Ba người đi đến chân đỉnh chính của Lư Sơn, Ngô Duyệt Huyên đột nhiên lí nhí hỏi Diệp Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!