“Cũng không làm gì mấy, ông nội nghỉ hưu nên ở nhà dưỡng già, bố mẹ không có công việc cố định, em trai đang đi học Đại học, thế nên tôi chỉ có thể ra ngoài, tới Cảng Đảo xông pha một phen, ngoài giờ đi học thì xem xét thế giới rộng lớn bên ngoài, làm thêm giảm bớt gánh nặng cho gia đình!”
Cánh tay của Kỷ Nhược Tuyết khẽ run run, cố gắng đè nén tiếng cười sắp bộc phát, thầm mắng Diệp Thiên quá xấu xa.
Cô ấy không ngờ rằng Diệp Thiên trước nay lạnh lùng cứng rắn cũng có lúc hài hước như vậy.
Cô ấy từng âm thầm tìm hiểu về gia đình của Diệp Thiên, đúng chuẩn một thế gia đỉnh cấp.
Nhưng nghe Diệp Thiên nói cứ như kẻ nay đây mai đó, không nghề ngỗng, không có công việc ổn định.
Cái gì mà chạy tới Cảng Đảo thăm thú thế giới, làm thêm giảm bớt gánh nặng gia đình, suýt chút nữa làm cô ấy cười đau cả bụng. Đường đường là Đế Vương Bất Bại tung hoành thế giới, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lăng Thiên, nhà họ Diệp nổi danh trên quốc tế vì cậu, làm sao có thể tạo thêm áp lực cho gia đình được?
Dù cảm thấy buồn cười nhưng cô ấy cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ, với thân phận siêu đỉnh của Diệp Thiên, tại sao lại chạy tới Cảng Đảo làm một sinh viên và đi làm thêm nhỉ?
Ngụy Hải, Ngụy Duệ và những người khác không hay biết, Ngụy Hải còn nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt an ủi: “Người anh em Diệp, không sao đâu, không cần nghĩ nhiều làm gì. Thế giới này thiếu gì đường đi, cậu có thể tự cấp tự túc, gia đình chắc chắn sẽ thấy vui mừng vì điều này. Sau này có khó khăn gì cứ nói với Tiểu Phó một tiếng, hoặc nói tôi một tiếng cũng được!”
“Cảm ơn anh Ngụy!”, Diệp Thiên mỉm cười: “Bây giờ đối với tôi mà nói, phải chú tâm học hành, chăm chỉ làm thêm, sau này học hành tấn tới, tìm một công việc lương tháng bảy tám nghìn tệ là thỏa mãn lắm rồi!”
Cậu nói đâu ra đấy, đến cả ca hậu kiêm minh tinh màn bạc như Kỷ Nhược Tuyết cũng không thể không khâm phục diễn xuất của cậu, không kiềm lòng được mà hùa theo: “Đúng vậy đó, cậu Diệp, với danh vọng và năng lực của anh Ngụy, tìm cho cậu một công việc lương tháng trên mười nghìn ở Cảng Đảo dễ như trở bàn tay ấy, cậu không cần lo lắng cho tiền đồ của mình đâu!”
Ngụy Hải không hề biết rằng hai người này đang phối hợp diễn kịch, còn gật đầu như đúng rồi.
“Không sai, bây giờ cô Kỷ cũng lên tiếng rồi, vậy thì Ngụy Hải tôi sẽ đảm bảo với cậu. Chỉ cần cậu muốn, cổng lớn của công ty tôi luôn luôn rộng mở chào đón cậu. Đừng nói là lương tháng chục nghìn tệ, kể cả là lương tháng trăm nghìn tệ, tôi cũng dám chi. Chỉ cần cậu thực sự có bản lĩnh, tôi vô cùng hoan nghênh!”
Nhậm Uyển Doanh nghe vậy mà mừng rỡ ra mặt, cô ta vẫn luôn cảm thấy hình tượng phục vụ ở quán bar cực kỳ không phù hợp với Diệp Thiên. Nếu có thể để Diệp Thiên cởi bộ đồ phục vụ đó ra, đi vào doanh nghiệp lớn, trở thành nhân viên văn phòng hoặc quản lý, cô cảm thấy Diệp Thiên nên ở tầng lớp đó.
Diệp Thiên mỉm cười điềm nhiên, đang định cảm ơn thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa đình viện.
Người mới đến là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, trên tay ông ấy cầm một thứ gì đó trông như tệp tài liệu, sắc mặt âm trầm, đi về phía họ.