“Hi vọng ông là bạn bè chứ không phải kẻ địch!”
Diệp Thiên thở dài một hơi, chuẩn bị xử lý tàn cuộc nơi này.
“Diệp Thiên, anh không sao chứ?”
Khi cậu đang suy nghĩ, Nhậm Uyển Doanh đi đến, nhẹ giọng hỏi thăm, trong đôi mắt đẹp mang theo ân cần quan tâm.
“Không sao!”
Diệp Thiên xua xua tay, quay lại với vai trò một nhân viên phục vụ, bắt đầu thu dọn mảnh kính vỡ và đống bừa bộn đầy trên mặt đất nơi này.
Cậu vừa dọn dẹp vừa nhìn về phía bà chủ của quán bar.
“Bà chủ, ngại quá, nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ tôi, tôi sẽ bồi thường toàn bộ thiệt hại nơi này, trừ trong tiền lương của tôi đi, tháng này không đủ thì trừ thêm của tháng sau cũng được!”
Sắc mặt bà chủ quán bar trẻ tuổi hơi thay đổi, trước đây cô ta luôn luôn đối xử khắt khe với Diệp Thiên, lúc này nét mặt lại vô cùng hiền lành, lập tức lắc đầu.
“Không sao, nơi này cũng không thiệt hại gì nhiều, tháng này vẫn phát lương như thường cho cậu!”
Bàn ghế bị đập nát trên mặt đất, còn cả cửa chính bằng thủy tinh, cộng lại cũng hơn ba nghìn tệ, nếu như là lúc trước, chắc chắn cô ta sẽ không chút do dự trừ tiền lương của Diệp Thiên, thậm chí còn bắt cậu tăng ca làm việc để bồi thường.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô ta không dám để Diệp Thiên bỏ ra số tiền này nữa, ngay cả Triệu Lạc Sơn và Nam Liệt cũng không dám nói lời dọa dẫm với người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho kia, hơn nữa còn cung kính với ông ta như cung kính với thần.
Ông ta ra mặt bảo vệ Diệp Thiên, mặc dù là nhất thời hứng khởi, nhưng ai dám đảm bảo ông ta không có quan hệ gì khác với Diệp Thiên? Nếu nhằm vào Diệp Thiên, chọc cho người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho kia trở về, đến lúc đó cô ta có khóc cũng không tìm được chỗ để khóc.
Diệp Thiên mỉm cười, cũng không khăng khăng đòi trả nữa, trái lại còn mừng rỡ không thôi, tiền lương một tháng của cậu cũng không cao, nếu như trừ đi để đền bù thiệt hại, vậy tháng này cậu phải uống gió tây bắc mà sống rồi.
Xảy ra chuyện của Triệu Lạc Sơn này, bầu không khí trong quán bar cũng thay đổi hẳn, rất nhiều khách khứa đều không còn hứng thú, lần lượt rời đi, trái lại là đám người Nhậm Uyển Doanh, bọn họ vẫn đang líu ríu truyện trò ở vị trí của mình.
Khiếp sợ qua đi, tính tò mò của các cô gái tăng cao đột ngột, cũng bắt đầu bàn tán về chuyện của Diệp Thiên.
Ngay cả Triệu Lạc Sơn đến, Diệp Thiên cũng không hề dao động, còn mạnh mẽ cứng đối cứng với bốn viên tướng tài dưới trướng hắn ta, đối mặt với Nam Liệt khủng bố như vậy mà không đổi sắc mặt, loại khí phách gan dạ này là thứ khiến cho các cô gái đang độ tuổi hồng trẻ trung này rung động.