Một Đường Tu Văn thôi đã đủ để có thể hàng phục các anh hùng Xuyên Bắc, còn bây giờ người đứng thứ hai của Đường Môn là Đường Đôn Nho lại đích thân gửi thư khiêu chiến, vậy đối phương chắc chắn đã nắm chắc phần thắng nên khí thế rất mạnh mẽ.
Tuy anh ta không rõ rốt cuộc Đường Đôn Nho mạnh đến mức nào, nhưng địa vị của Đường Đôn Nho ở Đường Môn rõ ràng cao hơn Đường Tu Văn, điều này cho thấy Đường Đôn Nho còn khủng khiếp hơn cả Đường Tu Văn nhiều.
Ngô Quảng Phú biết Diệp Thiên đủ mạnh, nhưng thật sự so với Đường Môn thì anh ta thực sự khó mà đánh giá cao Diệp Thiên, dù sao Đường Môn không phải là một ai đó, mà là một gia tộc lớn mạnh bám rễ sâu hàng trăm năm ở tỉnh Xuyên này.
“Anh đang lo tôi sẽ thua à?”.
Diệp Thiên thấy vậy, mỉm cười nhẹ.
“Nếu đến Đường Môn mà tôi cũng không giải quyết được thì sau này làm sao có thể chinh phục thiên hạ đây?”.
“Anh không phải lo, một Đường Môn cỏn con này tôi không coi trọng đâu!”.
Diệp Thiên đứng dậy, vươn vai một cái.
“Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, ba ngày sau tôi sẽ đến Lư Sơn một chuyến.
Ngô Quảng Phú thấy Diệp Thiên đã quyết định như vậy nên không nói gì nữa, chỉ gật đầu lia lịa.
Ba ngày sau, trên đường cao tốc ở Xuyên Nam, một chiếc xe BMW series 5 màu xanh nước biển phóng qua, Diệp Thiên ngồi ở ghế lái, một tay chống cằm, một tay xoay vô lăng một cách tẻ nhạt, lái về phía Lư Sơn ở Xuyên Nam.
Hai tiếng sau, cuối cũng cậu cũng tới đỉnh ngoài của Lư Sơn.
Lư Thành Xuyên Nam có tổng cộng chín đỉnh núi, chia thành năm đỉnh ngoài lớn, ba đỉnh trong lớn, một đỉnh chính, còn dinh thự của Đường Môn tọa lạc trên đỉnh chính.
Diệp Thiên đỗ xe ở bãi đất trống, từ từ đi lên núi, cả quãng đường có không dưới mười người cùng đi lên núi với cậu, như thể đều đi về đỉnh chính vậy.
Những người này đều là võ giả nội gia, theo như cảm nhận của Diệp Thiên, người có tu vi kém nhất cũng ít nhất ở đỉnh cao võ giả.