Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1828 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nhiếp Vân Hồ quét mắt nhìn Nhậm Uyển Doanh, khóe miệng mang theo nụ cười tà ác, trong ánh mắt đều là suồng sã.
Nhậm Uyển Doanh nghe thấy vậy, sắc mặt chợt sầm lại: “Nhiếp Vân Hồ, tôi trở thành người phụ nữ của anh từ khi nào chứ?”
Mặc dù Nhậm Uyển Doanh cô ta xuất thân bình thường, nhưng cho đến bây giờ vẫn luôn giữ vững nguyên tắc và giới hạn cuối cùng của bản thân, chỉ làm việc trong phạm vi khả năng cho phép, càng không thể nào bán rẻ cơ thể mình để đạt được mục đích nào đó.
Công ty giải trí Thiên Hà của nhà họ Nhiếp chính là ban tổ chức, cũng là ban giám khảo của tuyển chọn Hoa hậu Cảng Đảo lần này, có thể nói bọn họ muốn người nào thắng thì người đó sẽ thắng, ai là quán quân cũng đều do một tay bọn họ chọn ra, quy tắc ngầm này sớm đã chẳng còn lạ lùng gì trong giới giải trí rồi.
Nhiếp Vân Hồ không chỉ một lần đi tìm cô ta, nói rằng muốn lên giường với cô ta, sau đó đảm bảo cô ta sẽ đăng quang, mà lần nào cũng bị cô ta dứt khoát từ chối.
Nhưng không những Nhiếp Vân Hồ không bỏ cuộc, trái lại còn táo bạo hơn, thậm chí đã đến mức không biết xấu hổ dây dưa với cô ta, còn mang theo một đám người bao vây cô ta ở nơi công cộng thế này.
Lúc này có rất nhiều người qua đường đều đã nhận ra người được đề cử cho vị trí quán quân Hoa hậu Cảng Đảo chạm tay có thể bỏng này, rối rít vây xung quanh.
“Uyển Doanh, em như vậy là không ngoan rồi!”
Nhiếp Vân Hồ không hề để ý, trái lại còn nhếch miệng cười.
“Đêm hôm đó khi em nằm trên giường của tôi, em một tiếng rồi một tiếng gọi tôi là Vân Hồ, sao hôm nay lại nói chuyện với tôi lạnh nhạt như vậy?”
“Chẳng lẽ em mặc quần áo vào xong là quên đi khoảnh khắc vui sướng mà chúng ta cùng nhau trải qua hay sao? Khi ở trên giường, em không chỉ một lần nói là dễ chịu, còn nói cả đời đều muốn làm bảo bối ngọt ngào của tôi, những chuyện này em đều không chịu thừa nhận hay sao?”
Những lời vô cùng buồn nôn từ trong miệng Nhiếp Vân Hồ nói ra, sắc mặt Nhậm Uyển Doanh tái nhợt, Uông Lạc Đan ở bên cạnh đã không thể nhìn nổi nữa, khẽ quát lên.
“Nhiếp Vân Hồ, anh đừng nói bậy bạ, Uyển Doanh có quan hệ đó với anh khi nào chứ, đây là nơi công cộng, anh muốn hủy hoại thanh danh của Uyển Doanh trước mặt mọi người sao?”
Hai người đều là con cháu gia đình giàu sang quyền thế, Nhiếp Vân Hồ khinh thường bĩu môi, tùy ý nói: “Chị Uông, chị nói lời này không đúng rồi, chẳng lẽ tôi và Uyển Doanh còn phải cho chị biết chuyện giường chiếu của chúng tôi à?”
Anh ta lại dời mắt về phía Nhậm Uyển Doanh, cười cực kỳ buồn nôn.
“Xin lỗi bảo bối, đêm hôm đó tôi không nên làm mạnh như vậy, lần sau tôi nhất định sẽ nhẹ hơn chút, dịu dàng hơn chút, em đừng giận tôi được không?”
Nhậm Uyển Doanh giận run người, sắc mặt trắng bệch.
“Nhiếp Vân Hồ, anh vô liêm sỉ, anh khốn nạn!”
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta dùng lời thô tục chửi người khác như vậy, mà hai từ này cũng là từ duy nhất mà cô ta có thể nghĩ ra.
Cô ta thật sự không ngờ cậu hai của nhà họ Nhiếp giàu có này lại vô sỉ đến vậy, bịa đặt làm tổn hại hình tượng của cô ta trước mặt công chúng, điều này đã tạo ra trở ngại to lớn đối với chuyện đến với ngôi vị Hoa hậu Cảng Đảo của cô ta.
“Đúng đúng đúng, là tôi vô liêm sỉ, tôi khốn kiếp, tôi không nên nói những lời xấu hổ này trước mặt mọi người, xin lỗi bảo bối, em đừng tức giận được không, lần sau ở trên giường, tôi đảm bảo sẽ dịu dàng với em!”
Nhiếp Vân Hồ không hề biết liêm sỉ, trái lại còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Nhậm Uyển Doanh hệt như cô bé bất lực đứng dưới gió lạnh, mái tóc dài tung bay phấp phới, cô ta cố nhịn uất ức cực độ, cắn răng nói: “Nhiếp Vân Hồ, rốt cuộc anh muốn thế nào? Làm những chuyện này có ý nghĩa sao?”
Trên mặt Nhiếp Vân Hồ đều là vẻ trêu tức, nhếch mép cười.
“Uyển Doanh, tôi cũng không muốn gì, chỉ muốn nhắc nhở em rằng, ở cùng với tôi thì còn an toàn hơn chút, không ở cùng tôi, hôm nay em suýt nữa đã bị người ta hắt nước, có lẽ lần sau chính là đổ sơn dội máu!”