Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1822 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nhưng trước giờ Nhậm Uyển Doanh luôn giữ mình trong sạch, mặc dù cô ta chỉ xuất thân trong gia đình làm công ăn lương, nhưng cũng không khao khát cuộc sống ngợp trong vàng son kia, bất kỳ chuyện gì cũng dựa vào cố gắng của bản thân, không bao giờ vì mục đích nào đó mà bán rẻ cơ thể và tôn nghiêm của mình, vì vậy cô ta vẫn luôn trốn tránh Nhiếp Vân Hồ thật xa.
Nghe thấy Nhiếp Hâm chất vấn ngay trước mặt, mặc dù cô ta e sợ Nhiếp Hâm, nhưng vẫn kiên trì nói: “Cậu Hâm, đồng ý ăn cơm với ai, không đồng ý ăn cơm với ai đều là tự do của tôi, không liên quan đến nhà họ Nhiếp và nhà họ Ngụy!”
“Ồ?”. Ánh mắt Nhiếp Hâm lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Nhậm Uyển Doanh, khí thế bởi tranh đấu lâu dài mà bồi dưỡng ra được lập tức ép cho Nhậm Uyển Doanh không thở nổi.
Ngụy Tử Phó thấy vậy, vội vàng đứng dậy.
“Nhiếp Hâm, tôi đã đặt phòng bao này rồi, chúng tôi muốn dùng bữa ở trong này, phiền anh ra ngoài!”
“Có chuyện gì, ngày khác chúng ta giải quyết!”
Mặc dù cậu ta kiêng dè Nhiếp Hâm, nhưng lúc này gái đẹp ở trước mặt, cậu ta cũng không suy nghĩ được nhiều, chỉ muốn Nhiếp Hâm mau chóng rời đi, đừng quấy rầy ‘chuyện tốt’ của mình.
“Bảo tôi ra ngoài?”
Nhiếp Hâm quét mắt nhìn, nở nụ cười trêu tức.
“Nếu tôi đã ngồi ở đây, vậy chắc chắn tôi phải có được phòng bao này!”
“Tôi muốn mời một vị khách quý ăn cơm ở chỗ này, Ngụy Tử Phó, mau dẫn nhóc con bên cạnh cút ra ngoài!”
“Về phần Lạc Đan và cô Nhậm, các cô có thể ở lại, đợi chút nữa vị khách quý kia đến, tôi giới thiệu cho các cô!”
Giọng nói Nhiếp Hâm lạnh nhạt mà bình tĩnh, dường như chỉ là kể lại một chuyện bình thường không quan trọng, nhưng trong giọng nói lại mang theo điệu bộ không cho phép nghi ngờ.
Từ đầu đến cuối Diệp Thiên không nói một câu, chỉ cúi đầu uống trà, dường như tất cả mọi chuyện đang xảy ra không hề liên quan đến cậu, ngay cả Nhiếp Hâm gọi cậu là ‘nhóc con’, cậu cũng không hề thay đổi sắc mặt.
“Nhiếp Hâm, anh đừng có quá đáng!”, Ngụy Tử Phó nghe vậy, lập tức vỗ bàn một cái, hai mắt mở lớn.
“Phòng bao này là tôi đặt, anh dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi ra ngoài, anh thật sự cho rằng nhà họ Nhiếp có thể một tay che trời tại Cảng Đảo này hay sao?”
Nhiếp Hâm bắt chéo hai chân, móc một điếu xì gà ở trong ngực ra châm lên, căn bản chưa từng đặt Ngụy Tử Phó vào mắt.
Anh ta nhả ra một luồng khói, tỏ ra khinh miệt.
“Tôi bảo ra ngoài thì phải ra ngoài đi! Chưa nói đến việc cậu không chọc nổi tôi, chỉ riêng khách quý của tôi thôi, nếu như anh ta đến rồi, cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám nói ra chữ ‘không’, có tin hay không?”
Trên mặt Ngụy Tử Phó đều là tức giận, cười lạnh lùng: “Hừ, trái lại tôi cũng muốn biết khách quý của anh là ai?”
Sắc mặt Nhiếp Hâm lạnh lùng, dang tay ra nói: “Con trai trưởng của nhà họ Âu Dương ở thủ đô – Âu Dương Đoạn Thiên!”