Trước mặt cậu, Lệ Tà, Pháp Vương Hồng Nhập, Bàng Mông, Tây Môn Đoạn Thuỷ vô cùng bình tĩnh, đứng im trên không.
Bầu không khí quái dị như đông cứng lại trong phút chốc, Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không rõ ai thắng ai thua.
Tĩnh Di và Lư Chính Vũ cũng trợn tròn mắt, nhìn Diệp Thiên trước rồi quay qua nhìn bốn vị vương cấp trăm năm, nhưng dù ở mức tu vi của bọn họ cũng không phát hiện được tình thế hiện giờ như nào.
“Diệp Lăng Thiên!”
Lôi Tôn – Tây Môn Đoạn Thuỷ đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc cậu là người hay là thần!”
Đôi mắt Diệp Thiên sâu thẳm, không quay đầu lại, vẫn cứ nhìn về phía xa, bình thản đáp lại: “Là người hay thần thì đã sao?”
“Khi sức mạnh đủ lớn, tất cả mọi thứ đều có thể bị nghiền nát, kể cả là thần linh cũng có thể chiến đấu để giành chiến thắng!”
Trên mặt Tây Môn Đoạn Thuỷ hiện lên chút gì đó tự giễu, lắc đầu.
“Hay cho câu sức mạnh đủ lớn!”
Ông ta ngẩng đầu nhìn trời, khẽ than một tiếng: “Sao lại ra nông nỗi này chứ!”
Vừa dứt lời, một tia lửa rất nhỏ ở bên ngực trái của ông ta bỗng bùng lên.
Ban đầu vệt lửa chỉ bùng ở một chỗ nhưng trong nháy mắt nó bỗng biến thành hàng nghìn hàng vạn tia lửa, sau đó đốt cháy cơ thể Tây Môn Đoạn Thuỷ.
Không chỉ riêng Tây Môn Đoạn Thuỷ, ba người Lệ Tà đứng bên cạnh ông ta cũng lần lượt xuất hiện vệt lửa trước ngực, sau đó bị đốt thành tro bụi.
Bốn ngọn lửa hình người cứ thế cháy bừng bừng trên bầu trời, nhìn thấy cảnh tượng này, Tĩnh Di và Lư Chính Vũ hết sức kinh ngạc. Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du cũng không dám chớp mắt, chẳng nói nên lời.
Tiếu Văn Nguyệt đứng ở dưới chứng kiến được cảnh tượng này, đôi mắt rung động, cuối cùng cũng buông được sự lo lắng trong lòng.
Cô ta biết, Diệp Thiên thắng rồi, người đứng vững cuối cùng vẫn là Diệp Thiên.
Sau khi bốn ngọn lửa bùng cháy, cuối cùng Diệp Thiên cũng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng.
Ở trong Viêm giới, chỉ một chiêu Diễm Thiên Chưởng thôi, cho dù bốn người bọn họ dốc toàn bộ sức mạnh cũng không thể chống đỡ.
Phệ Thiên Long Diệm đi theo Diễm Thiên chưởng, xuyên qua cơ thể của bốn người, triệt hết nguồn sống của bọn họ. Bốn người có thể đứng ở trên không một lúc là nhờ mức tu vi hơn trăm năm chống đỡ giúp rồi.
Ba người còn lại không còn sức mở miệng, còn Tây Môn Đoạn Thuỷ vẫn lên tiếng được chứng tỏ tu vi của ông ta mạnh nhất trong bốn người, nhưng cho dù là thế, đến cuối cùng vẫn chết dưới tay Diệp Thiên.
Bốn đám lửa bừng cháy khoảng mười mấy giây rồi chỉ để lại làn khói trắng bay vào không trung, bầu trời lại trở về trạng thái yên bình.
Toàn bộ ánh mắt ở phía dưới đều tập trung trên người Diệp Thiên, ánh nhìn tôn kính, sùng bái như dành cho thần tiên vậy.
Đoạn Lâm Khôn ngồi phịch xuống đất, cả người tê dại. Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, tại sao Diệp Thiên lại có quyền thế và địa vị cao như vậy rồi.
Trước đây, Vạn Viễn Đồ còn cứng đầu chống đối Diệp Thiên, bây giờ thì mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể không ngừng run rẩy.
Anh ta cảm thấy nực cười khi nhớ lại những lần nói chuyện cùng với Diệp Thiên.
Diệp Thiên có sức mạnh đáng sợ như này, muốn giết anh ta cũng dễ như trở bàn tay. Mặc dù tập đoàn Âm Dung lớn thật đấy nhưng ở trước mặt Diệp Thiên, cậu ta chỉ búng tay một cái là có thể nghiền nát hoàn toàn.
Sự hối hận trong lòng anh ta không ngừng dâng trào, anh ta loạng choạng bước đi rồi ngồi bệt xuống đất. Vạn Vũ Hào ở phía đằng sau cũng co rút đồng tử lại, không thốt lên được lời nào.
“Đây mới thực sự là Tiểu Thiên sao?”
Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm nhìn nhau, có thể đọc được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương, nhất là Hà Tuệ Mẫn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!