“Ông…ông đừng có qua đây”, sắc mặt Tử Sam và mấy tên phía Tả Khâu Minh tái nhợt, bọn chúng kinh hãi lùi về sau.
“Điện chủ bớt giận, điện chủ bớt giận”, không lâu sau đó liền có trưởng lão chạy tới, vả lại đây còn là người quen, ông ta chính là Thanh Dương Chân Nhân thủ toạ của Nhân Dương Phong ở ngoại môn, có lẽ vì mối quan hệ tốt với Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình nên được điều vào làm trưởng lão ở nội môn.
“Điện…điện chủ?”, nghe hai từ này, nhóm người phía Tử Sam và Tả Khâu Minh tái mét mặt, bọn chúng lập tức quỳ xuống, bọn chúng cũng chẳng phải kẻ ngốc, điện chủ là một sự tồn tại thế nào, sao có thể để cho chúng dễ dàng đụng vào được chứ.
“Xin điện chủ bớt giận”, Thanh Dương Chân Nhân vội chắp tay hành lễ, mặt mày tươi cười giả lả: “Xin điện chủ tha cho chúng một mạng”.
“Thanh Dương, ông cũng muốn nhúng tay vào sao?”, Diệp Thành vẫn đứng đó nhưng lại không thèm liếc nhìn Thanh Dương Chân Nhân lấy một cái.
“Xin điện chủ nể mặt ta tha cho chúng lần này nhé?”
“Mặt ông không đáng tiền”, Diệp Thành liếc nhìn sang Thanh Dương Chân Nhân, lời nói không hề kiêng dè.
Có điều, hắn quả thực không tìm Tử Sam và Tả Khâu Minh tính toán vì những kẻ như bọn chúng phải trị bằng luật của Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành bước đi nhưng sắc mặt của Thanh Dương Chân Nhân ở phía sau đã tối sầm cả lại, có điều vì kiêng dè thực lực của Diệp Thành nên ông ta không dám làm gì.
“Cút đi cho ta”, vì cơn tức tối phẫn nộ trong lòng mà Thanh Dương Chân Nhân trút hết lên đầu Tả Khâu Minh và Giang Dương, nếu như là người khác còn dễ nói, nhưng đây đường đường là một điện chủ, nếu như Diệp Thành thật sự muốn giết thì một tên làm Chưởng Giáo thay thế như Doãn Chí Bình cũng sẽ không thể nói gì.
“Đồ nhi biết sai rồi, đồ nhi biết sai rồi”, bọn Tả Khâu Minh vội bò dậy, toàn thân run rẩy lạnh toát giống như vừa đi xuống quỷ môn quan, đến bước đi còn không vững.
Phía này, Diệp Thành đã đứng bên ngoài Vạn Bảo Các.
Hắn đưa mắt nhìn vào trong, kí ức trong phút chốc ùa về, hình bóng Bàng Đại Xuyên không còn nữa, ông chủ của Vạn Bảo Các hiện giờ là một trưởng lão với dáng hình gầy gò.
Nghĩ tới Bàng Đại Xuyên, Diệp Thành chợt cảm thấy đau đớn, trong đầu hắn vẫn còn y nguyên cảnh tượng ông ta bị một cây mâu găm trên vách đá, đó là sự thê thảm tột cùng.
“Trưởng lão, người sẽ không chết một cách oan uổng như vậy đâu”, Diệp Thành thầm nói rồi quay người bước đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!