Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1775 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Tôi nói cho anh biết, cho dù ông chủ của anh có ở đây thì cũng phải cúi người bưng trà cho cậu ấy, cho dù có là bố của ông chủ thì cũng phải đứng sau cậu ấy, vậy mà anh dám bắt cậu ấy quỳ xuống xin lỗi anh, còn cho người tới bao vây tấn công, có phải là anh chán sống rồi không?”
“Cái gì?”, Đoạn Lâm Khôn nghe thấy vậy thì tái mặt, không dám tin vào tai của mình.
Khắp tỉnh xuyên này người có thể sánh ngang hàng với bố con Ngô Lăng Hiên chẳng có mấy người, những người có thể khiến Ngô Lăng Hiên phải cúi người thì cũng đã rời khỏi tỉnh Xuyên từ hơn một năm trước.
Vậy mà Lý Thu Hà lại nói Ngô Lăng Hiên có ở đây thì cũng phải rót nước bưng trà cho Diệp Thiên sao?
Không chỉ có vậy, Lý Thu Hà còn nói, dù có là bố của Ngô Lăng Hiên ở đây thì cũng phải đứng phía sau Diệp Thiên. Bố của Ngô Lăng Hiên từng là vua của thế giới ngầm tỉnh Xuyên đấy.
Mặc dù Ngô Quảng Phúc đã rút khỏi thân phận đại diện phát ngôn nhưng cùng với việc tập đoàn Lăng Thiên gia nhập thị trường thì ông ta cũng giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn này, địa vị còn cao hơn cả trước đây. Vậy mà ở đây còn không bằng Diệp Thiên thì địa vị của Diệp Thiên mạnh tới cỡ nào chứ?
Đúng lúc này, Diệp Thiên đi về phía anh ta, một luồng khí lạnh lướt qua khiến anh ta đóng băng từ đầu tới chân.
Đoạn Lâm Khôn đã hoàn toàn đơ người, khi Diệp Thiên liếc nhìn, anh ta đứng ngây như phỗng như rơi xuống hầm bang.
Diệp Thiên, đến Ngô Quảng Phúc đều phải nhún nhường, Ngô Lăng HIên gặp thì phải rót nước bưng trà, như vậy khác gì nói, Diệp Thiên là một nhân vật một tay che trời, có thân phận và lai lịch như thần long trên trời chứ.
Sau khi anh ta đắc tội với Diệp THiên, không chỉ không xin lỗi mà còn dẫn người quay lại đây tìm lại thể diện, định tấn công Diệp Thiên. Không chỉ vậy, anh ta còn lấy Ngô Lăng Hiên ra dọa Diệp Thiên, đúng là chán sống.
“Chị Hà!”, giọng nói của anh ta run run, mang theo sự không cam tâm: “Rốt, rốt cuộc cậu ta là ai vậy?”
Lý Thu Hà lạnh giọng, đôi mắt thản nhiên.
“Cậu ấy họ Diệp!”
“Diệp?”, Đoạn Lâm Khôn nghe thấy họ này thì khựng người, lập tức nhớ ra điều gì đó, đôi mắt trợn tròn, lập tức lùi lại 2 bước, ngồi phịch xuống đất.
“Diệp? Cậu là…Hóa ra cậu là…”
Anh ta chỉ về phía Diệp Thiên, một giây sau không còn do dự gì nữa, cứ thế gập cong đầu gối và khụy xuống đất.
“Xin lỗi Diệp tiên sinh, tôi đáng chết, tôi không biết là cậu, không biết nên đã đắc tội ạ!”
“Cầu xin cậu Diệp khai ơn, tha cho tôi, xin cậu khai ân!”
Trước đó Đoạn Lâm Khôn vô cùng hùng hổ, chèn ép tất cả đám đông ở đây, nhưng giờ thì giống y như con chim cu gáy rụt cổ, vô số người có mặt đều đứng ngây ra.
“Diệp tiên sinh sao?”
Nghe thấy cách gọi như vậy, Vạn Vũ Hào lúc trước còn hùng hổ và đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát thì lúc này cũng phải đanh mặt.
“Lẽ nào, cậu ta chính là Diệp tiên sinh bá đạo toàn tỉnh Xuyên? Sao có thể là cậu ta được chứ?”
Vị chủ tịch tập đoàn Âm Dung này có sóng gió gì mà chưa trải qua, từng chìm nổi trong đời nên sớm đã luyện tới mức điềm tĩnh tuyệt đối, vậy mà lúc này dù ông ta trầm tính thế nào thì cũng không khỏi giật mình.