Khách mời ở đó đều ngạc nhiên không biết trận thế lớn như thế là đến vì ai. Đúng lúc này, một người mấy chục người đàn ông đó bước ra xuất trình giấy mời cho bảo vệ canh trước cổng nhà họ Tiếu, sau đó sải bước đi vào.
Anh ta liếc nhìn qua lại các khách mời của nhà họ Tiếu, cuối cùng nhìn đến Diệp Thiên rồi nở nụ cười nham hiểm.
“Nhóc con, lúc nãy chẳng phải cậu rất có bản lĩnh sao? Dám rạch chiếc xe yêu thích của tôi?”
“Bây giờ cậu có dám nói lại những lời lúc nãy cậu nói không?”
Người tới không phải ai khác mà chính là thanh niên lái chiếc Lamborghini trước đó đã xảy ra xung đột với Diệp Thiên ở trước biệt thự – Đoạn Lâm Khôn.
Đoạn Lâm Khôn thay bộ đồ khác. Anh ta mặc áo gió, đeo kính râm, bộ dạng như đại ca, rất nhiều những ông chủ có mặt đều bị anh ta chèn ép.
“Nhóc, không phải cậu ngầu lòi sao? Giờ dám bước ra khỏi ngôi biệt thự này không?”
Anh ta chỉ vào Diệp Thiên bằng ánh mắt hung hăng, biểu cảm thì vô cùng khoa trương.
Vừa rồi Diệp Thiên không chỉ làm xước xe mà còn ra tay với cả anh ta. Hơn nữa còn ăn nói xấc xược, anh ta sau khi tìm được cứu viện thì đương nhiên lúc này trở nên ngạo mạn vô cùng.
Giờ anh ta tới đây khi có trong tay mười mấy thuộc hạ, còn dựa vào cả mối quan hệ với Ngô Lăng Thiên để mời được những cao thủ mạnh nhất, vậy thì Diệp Thiên có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị anh ta dạy cho phục sát đất.
Nếu không phải vì đây là biệt thự của nhà họ Tiếu và Ngô Lăng Thiên đã từng dặn dò là không được đắc tội, không được đi quá giới hạn thì anh ta đã cho người xông vào và đánh phế Diệp Thiên rồi.
Vạn Viễn Đồ ở bên cạnh thấy cảnh tượng đó thì giật mình sau đó bật cười.
“Tôi vốn tưởng cậu là người thế nào, hóa ra chỉ biết gây sự khắp nơi, giờ người ta tìm đến tận nơi, còn chỉ đích danh đích họ, sao, không dám bước ra à?”
“Vừa rồi tôi thấy cô chú Tiếu đều đối xử thân thiết với cậu như vậy còn tưởng rằng cậu có bản lĩnh, sao, giờ không dám nói nữa rồi à?”
Anh ta nhìn với ánh mắt chế giễu và lắc đầu trước Diệp Thiên tỏ vẻ khinh thường.
Đoạn Lâm Khôn vốn chỉ để ý tới Diệp Thiên. Khi nghe thấy Vạn Viễn Đồ ở gần đó lên tiếng thì anh ta mới quay đầu lại và tái mặt, sau đó cười.
“Anh Đồ, trùng hợp thế, anh cũng ở đây à?”
Vạn Viễn Đồ bỗng tỏ ra kinh ngạc: “Anh bạn biết tôi sao?”
Đoạn Lâm Khôn vội xua tay: “Anh Đồ đánh giá tôi quá cao rồi, tôi không dám nhận là bạn của anh đâu, chỉ là tháng trước anh Đồ có ăn cơm với ông chủ của tôi một bữa, tôi được gặp anh đồ một lần nên mới nhận ra!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!