Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1772 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nếu Diệp Thiên đã trở mặt không nể mặt anh ta thì anh ta còn do dự gì nữa? Anh ta vẫn đang sầu vì không tìm được cơ hội trút ra cơn giận và sự bất mãn.
“Giọng điệu ngang ngược lắm”, ánh mắt anh ta chứa ý cười nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
“Tôi thấy một mình cậu ngồi ở đây nhàm chán, có lòng tốt muốn uống rượu với cậu xem như kết bạn, cậu không nhận ý tốt thì thôi, giờ còn đe dọa tôi?”
Diệp Thiên không hề động đậy, vẫn ngồi tại chỗ nói: “Lòng tốt? Chỉ là nhìn Tiếu Văn Nguyệt thân với tôi, anh cảm thấy không vui mà thôi, đừng nói mấy lời hoa mỹ như thế”.
“Anh không xứng để hỏi tên tôi, giờ tôi không có tâm trọng để ý đến anh, cút sang một bên đi”.
Mặc dù Vạn Viễn Đồ gặp Diệp Thiên lần đầu nhưng Diệp Thiên là ai, chỉ nhìn ánh mắt và phản ứng của anh ta đã biết được tâm tư của anh ta rồi.
“Bảo tôi cút?”
Vạn Viễn Đồ sầm mặt, nhếch môi cười khẩy.
“Tôi không biết cậu là ai nhưng cậu muốn khua chân múa tay với tôi có phải là tự cao tự đại quá không? Cậu đừng nghĩ mình thân quen với cả nhà chủ tịch Tiếu thì có thể ở muốn làm gì ở đây cũng được nhé”.
“Tập đoàn Âm Dung của tôi có mấy tỷ tiền đầu tư, xếp thứ tư trong các doanh nghiệp lớn ở tỉnh Xuyên. Năm nay bản thân tôi giành được thanh niên ưu tú tỉnh Xuyên, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc chi nhánh Lư Thành của tập đoàn Âm Dung, Tổng giám đốc chi nhánh tỉnh Xuyên của tập đoàn Lăng Thiên – Ngô Lăng Hiên cũng xưng anh gọi em với tôi, cậu nói muốn một câu cướp hết mọi thứ của tôi? Còn dám bảo tôi cút, tôi muốn xem thử cậu lấy đâu ra tự tin này?”
Diệp Thiên khinh thường tranh luận với anh ta, cậu chỉ giơ một ngón tay ra.
“Tôi cho anh mười giây, trước khi tôi vẫn chưa đổi ý thì biến khỏi tầm mắt tôi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.
“Ha ha, chỉ dựa vào cậu?”, Vạn Viễn Đồ bật cười thành tiếng, anh ta không xem lời nói của Diệp Thiên ra gì.
Mặc dù anh ta không biết Diệp Thiên có lai lịch gì, nhưng hậu thuẫn lớn mạnh, tiền tài dồi dào, quan hệ, tài chính, quyền thế đằng sau anh ta, anh ta tự cho rằng có thể không sợ bất kỳ ai ở tỉnh Xuyên, chỉ với một câu của Diệp Thiên đã hù anh ta sợ, sao có thể?
Xung quanh có không ít khách mời cũng đã chú ý đến tình hình bên này, Vạn Vũ Hào thấy con trai này công khai trở mặt với Diệp Thiên, ông ta không bước đến mà chỉ lạnh lùng đứng ngoài nhìn.
Người đàn ông có hơi tức giận cũng là chuyện bình thường, cho dù hôm nay Vạn Viễn Đồ muốn gây loạn tiệc sinh nhật này, ông ta cũng có thể dẹp yên chuyện này.
Nhìn chung, ở tỉnh Xuyên ngoài các doanh nghiệp đầu tàu và các ông lớn hàng đầu, ông ta chưa từng sợ ai.
“Lời tôi nói là thế, hôm nay Vạn Viễn Đồ tôi đứng tại đây, cậu đem hết quan hệ và nhân mạch cậu có thể nhờ vả đến, tôi xem ai dám nói Vạn Viễn Đồ tôi cút”.
Vạn Viễn Đồ đứng bên cạnh Diệp Thiên, từ trên cao nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên im lặng không nói gì, chỉ giơ một ngón tay lên như thể đang tính giờ.
Nhưng tư thế này của cậu càng khiến người ta cảm thấy cậu mạnh miệng, chỉ có vẻ ngoài là giỏi nhưng thật ra không thể làm gì Vạn Viễn Đồ.
Mười giây sau, Diệp Thiên bỏ ngón tay xuống.
“Đã hết giờ!”