Vương cấp trăm năm, ai chẳng là người lên trời xuống đất, có tu vi đáng sợ cơ chứ? Có điều, hiện giờ Diệp Thiên lại một mình đối chọi với khí tức cuồng bạo của bốn người, hơn nữa còn không dưới cơ họ.
Diệp Thiên không có chút phản ứng nào với sức ép của khí kinh bốn người, vẻ mặt vẫn như cũ. Cậu giơ bàn tay ra trước sàn đấu giá, đón lấy thanh tàn kiếm trong tay Lư Chính Vũ.
Khi thanh kiếm gãy rơi vào tay Diệp Thiên, bốn vị vương cấp trăm năm đều co rụt đồng tử lại, lập tức nổi giận.
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp mở miệng, Diệp Thiên đã đã giương kiếm lên trước, chĩa về phía bọn họ.
“Thanh kiếm này đã nằm trong tay tôi rồi, không còn liên quan gì tới nhà họ Lư và khách sạn Hạo Nguyên nữa”.
“Muốn lấy kiếm thì phải hỏi tôi!”
Cậu nhìn lướt qua bốn người, hống hách, ngang ngược, một luồng chiến ý vây quanh sàn đấu giá.
“Ai muốn cướp kiếm, ra tay đi!?”
“Ai muốn cướp kiếm, ra tay đi!?”
Diệp Thiên lướt nhìn bốn vị vương cấp trăm năm, ánh mắt ngạo nghễ, ý chiến chiến đấu hừng hực, giơ thanh kiếm gãy ngang trước ngực.
“Tôi biết các ông rất muốn có được thanh kiếm này, bây giờ thanh kiếm đang nằm trong tay tôi, quy tắc rất đơn giản!”
“Ai đánh bại được tôi, kiếm thuộc về người đó!”
Bầu không khí trong nhà đấu giá bỗng trở nên tĩnh lặng, từng ánh mắt kinh ngạc quét qua Diệp Thiên.
Mọi người đều biết sức mạnh của Diệp Thiên. Tại Trung Đông, cậu đối đầu với đội quân nghìn người, uy chấn thiên hạ, tất cả đều nắm rõ sức mạnh của khủng khiếp của Diệp Thiên. Nhưng bọn họ không ngờ rằng, Diệp Thiên dám nói ra những lời như vậy trước mặt bốn vị vương cấp trăm năm.
Đánh bại được cậu sẽ lấy được kiếm! Đây cũng là lời tuyên chiến dành cho bốn vị vương cấp trăm năm, ai cũng có thể ra tay với cậu. Chỉ một câu nói, Diệp Thiên đắc tội với bốn người mạnh nhất!
Vốn dĩ bốn vị vương cấp này không muốn đánh nhau trực diện với Diệp Thiên, trở mặt thành thù nhưng cậu lại ăn nói ngông cuồng trước mặt của biết bao người học võ trên khắp Hoa Hạ, nếu bốn người không có chút gì đó đáp lại, điều này có nghĩa họ sợ Diệp Thiên, không muốn cũng buộc phải ra tay.
“Tính khí của cậu ta chẳng thay đổi chút nào!”
Nét mặt Lí Thanh Du rất hiền dịu, khẽ lắc đầu, không lấy làm lạ.
Khi trước, tại bãi biển Nam Hải, một mình Diệp Thiên đấu với tất cả người thuộc cảnh giới siêu phàm của viện trọng tài và Chiến Thần Điện, cảnh tượng ngọn lửa bùng lên vẫn in đậm trong ký ức của cô ta. Có điều, đối thủ hiện giờ của cậu đổi là bốn vị vương cấp với sức mạnh đáng sợ.
Lạc Tử Uyên lại hơi nhíu mày, chỉ xét tới lĩnh vực mà bốn vị vương cấp vây quanh Diệp Thiên dùng khí kình tạo ra, chân nguyên ngưng tụ, kinh động không gian đã đạt đến trình độ tâm niệm thống nhất rồi. Cho dù sư tôn của cô ta ở đây cũng chỉ ngang tài ngang sức với bọn họ.
Điều này có nghĩa bốn người này có tu vi ngang với sư tôn của cô ta.
Nhưng Diệp Thân lại dám ăn nói ngông cuồng với bốn người bọn họ, mặc bốn người bọn họ muốn ra tay như nào cũng được, vô tình tự tìm cho bản thân bốn kẻ địch mạnh, Cô ta bắt đầu nghi ngờ, Diệp Thiên thực sự có đủ tự tin đấu với bốn vị vương cấp này sao?
Lư Chính Vũ từng chứng kiến thân thủ của Diệp Thiên, một mình tiêu diệt Quỷ Vương Tương Tây, nắm được phần nào sức mạnh của Diệp Thiên. Vậy nhưng, hiện giờ Diệp Thiên muốn mọi sự chú ý của bốn vị vương cấp kia đều tập trung lên người cậu khiến Lư Chính Vũ vô cùng cảm kích nhưng cũng lo lắng.
Thanh tàn kiếm này từng thuộc về nhà họ Lư, bây giờ bốn vị vương cấp này đều tới đây vì nó, nhưng ông ta lại giao cây kiếm cho Diệp Thiên đã khiến bốn vị vương cấp kia rất không hài lòng. Bọn họ rất có thể vì chuyện này mà nhằm vào nhà họ Lư.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!