Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1754 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Thanh kiếm này đã tan nát như vậy, nhiều năm tuổi rồi, tôi ra giá một tệ, chắc đủ rồi chứ?”
Dứt lời, Diệp Thiên khẽ búng ngón tay, đồng xu lượn một đường cong, bay về phía bục bán đấu giá, được Lư Chính Vũ bắt gọn.
“Tên nhóc này…”
Lư Chính Vũ nhìn đồng tiền xu rất bình thường trong tay mình cũng ngây cả người, trong lòng ngao ngán.
Ông ta đã nói với Diệp Thiên từ trước, ông ta sẽ tặng cây kiếm cuối cùng này cho cậu. Nhưng Lư Chính Vũ cho rằng Diệp Thiên sẽ lấy món báu vật gì đó quý giá một chút để đổi để khi ông ta trao thanh tàn kiếm cho cậu thì cũng không lộ ra quá thiên vị.
Nhưng hiện giờ Diệp Thiên chỉ lấy ra đồng xu một tệ, đúng là một trời một vực so với những báu vật quý giá mà bốn vị vương cấp lấy ra, có điều cuối cùng ông ta vẫn phải đưa thanh kiếm gỉ cho Diệp Thiên.
Tình cảnh này đúng khiến ông ta dở khóc dở cười mà.
Những người khác không rõ Lư Chính Vũ đang nghĩ gì, Bích Ba Yên Khách cười giễu một tiếng.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đang đùa với chúng tôi đó hả?”
“Nếu cậu không có ý định cạnh tranh thì đừng phá rối! Lấy ra đồng xu một tệ cũng đòi cạnh tranh giá với chúng tôi”.
Bàng Mông cũng cười khẩy, khẽ lắc đầu: “Diệp Đế vương, trò đùa này của cậu thú vị thật đấy!”
Cô Giang Điếu Tẩu chẳng nhìn Diệp Thiên, chỉ cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống, còn Lệ Tà liếc qua liếc lại bằng ánh mắt sắc lẹm của mình, nhìn Lư Chính Vũ rồi lại nhìn Diệp Thiên, dường như phát giác được điều gì đó.
Đối mặt với câu hỏi của hai vương cấp trăm năm, Diệp Thiên ngoái đầu nhìn Bích Ba Yên Khách, khẽ xua ngón tay.
“Ông nhầm rồi, tôi không giành mua với các ông!”
“Tôi buộc phải có thanh kiếm này!”
Cậu vừa dứt lời, vẻ mặt bốn vị vương cấp đồng loạt biến sắc.
“Cậu nói gì?”
Cô Giang Điếu Tẩu trừng mắt, tia mắt lạnh lẽo.
“Diệp Lăng Thiên, cậu vừa bước vào cảnh giới vương cấp, đúng là có chút bản lĩnh nhưng đừng cho rằng mình có thể hống hách, ngang ngược như thế. Bốn người vương cấp trăm năm chúng tôi ở đây, cậu còn dám ăn nói ngông cuồng!”
“Thanh tàn kiếm này thuộc về ai là dựa vào năng lực, cạnh tranh bằng thực lực. Cậu dựa vào đâu mà muốn một mình chiếm hữu nó?”
Diệp Thiên nhét một tay vào túi, tỏ ra không quan tâm.
“Thanh tàn kiếm này hiện đang thuộc về nhà họ Lư, nhà họ Lư có quyền quyết định ai được lấy nó. Chi bằng chúng ta hỏi chủ nhân của nó đi?”
Cậu giơ tay chỉ về phía Lư Chính Vũ, Diệp Thiên đã ra hiệu bằng mắt cho ông ta từ trước.
Lư Chính Vũ hơi chau mày. Hành động này của Diệp Thiên có nghĩa muốn ông ta giao quyền sở hữu kiếm này cho cậu nhưng nếu làm thế, Diệp Thiên sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người, bị bốn vị vương cấp trăm năm nhắm tới.
Tuy Diệp Thiên muốn trở mặt, nhưng ông ta không hiểu tại sao câu đột nhiên muốn thay đổi ý định, dùng thái độ ngang ngược nhất để lấy thanh kiếm.
Bốn người Cô Giang Điếu Tẩu nhìn theo ngón tay Diệp Thiên, hướng về phía Lư Chính Vũ.