Cô Giang Điếu Tẩu trước giờ đều im lặng kiệm lời, nhưng vừa lên tiếng thì vô cùng uy nghi hào hùng, giọng điệu chắc chắn.
Những võ giả Hoa Hạ phía sau, vẻ mặt ai cũng thay đổi, nghe thấy Cô Giang Điếu Tẩu gọi bọn họ là đám tép riu, ai cung bất mãn trong lòng, nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
Trước mặt Cô Giang Điếu Tẩu, những người như bọn họ quả thực không khác gì tép riu.
Cô Giang Điếu Tẩu mở lời, Bích Ba Yên Khách bên cạnh lúc này cũng giương mắt.
“Đúng vậy, anh Lư, nói thế nào thì điểm nổi bật buổi đấu giá tối nay hẳn phải là thứ đồ kia rồi, tôi biết ông muốn giấu nó trong hòm, nhưng mấy người chúng tôi không đợi được nữa rồi!”
“Có lẽ ông biết rõ, đã đến tuổi như chúng tôi, từng phút từng giây sinh mạng đều trôi qua, chúng tôi không muốn chờ đợi!”
“Lời tôi cứ để ở đây, thời khắc này, người phía sau ai dám ra giá, Bích Ba Yên Khách tôi sau khi ra cửa chắc chắn sẽ diệt khẩu!”
Một câu của Bích Ba Yên Khách chẳng khác gì gây rối buổi đấu giá, những võ giả cảnh giới siêu phàm, võ tôn đang nâng bảng giá lên cũng vội bỏ xuống, bị một vị vương cấp nhắm vào, đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì phải chết.
Bàng Mông và Lệ Tà chưa lên tiếng, nhưng ánh mắt sáng tỏ, kiên định, rõ ràng cũng không còn kiên nhẫn.
Lư Chính Vũ đứng trên sàn đấu giá, đối với mọi chuyện xảy ra lúc này, ông ta đã dự liệu từ trước, ông ta nhìn Diệp Thiên, trao đổi ánh mắt với Diệp Thiên, cuối cùng thở dài một hơi.
“Tôi đã biết, các vị không đợi được mà!”
“Thôi vậy, cứ bắt đầu từ thứ kia vậy!”
Ông ta nói xong, lại vung tay, lực hút tuôn trào, một khối đá dưới sàn đấu giá nổ tung thành cát bụi, một hộp đá đen như mực chui từ dưới lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!