Bùn nhão không trát được tường, bây giờ Diệp Thiên giống như kẻ bất tài khó đào tạo. Cô ta cảm thấy bất kể mình có nỗ lực ra sao, hết mình thế nào cũng không thể kéo Diệp Thiên từ tầng lớp chót cùng lên chỗ cao. Cô ta và Diệp Thiên đã định sẵn là hai con người không ở cùng một thế giới, khó mà có giao thiệp.
Cô ta đã âm thầm quyết định, sau ngày hôm nay sẽ cố gắng ít tiếp xúc với Diệp Thiên hơn. Hai người không cùng một thế giới, cho dù có ở cùng nhau thế nào, cuối cùng cũng không thể tiến tới với nhau!
Khoảng mười một giờ rưỡi tối, cuối cùng tiệc rượu cũng kết thúc, Sở Thần Quang lái xe đưa Tiếu Văn Nguyệt và Lý Tinh Tinh về nhà, còn Diệp Thiên thì đi bộ về phòng trọ cùng Cố Giai Lệ. Lúc tạm biệt, Tiếu Văn Nguyệt chỉ chào Cố Giai Lệ, không nhìn Diệp Thiên lấy một cái.
“Anh Diệp Thiên, anh thấy Nguyệt Nguyệt thế nào?”.
Trên đường về, Cố Giai Lệ đột nhiên hỏi Diệp Thiên.
“Tiếu Văn Nguyệt?”, Diệp Thiên lắc đầu: “Anh không thân với cô ta lắm, không có suy nghĩ gì cả”.
Cố Giai Lệ nghe vậy, mím môi cười trộm: “Thế à?”.
“Em cứ cảm thấy hình như Nguyệt Nguyệt rất để ý đến anh Diệp Thiên!”.
Diệp Thiên nhún vai, không có biểu cảm gì. Về Tiếu Văn Nguyệt, cậu thật sự không cách nào để tâm, với cậu mà nói, cô gái mà cậu thật sự để ý chỉ ở thủ đô.
Xuyên Nam, Lư Sơn.
Trên đỉnh núi có một dinh thự to lớn, cổ xưa, trước cửa có một tấm biển thếp vàng cực lớn đề hai chữ “Đường Môn”.
Nơi đây chính là địa chỉ cũ của Thục Trung Đường Môn, mấy trăm năm qua, bao đời Đường Môn đều ở đây.
Trong đại sảnh của Đường Môn, một chân của Đường Tu Văn quấn kín băng, vẻ mặt đầy thù hận và căm phẫn.
Trên đại sảnh, một người đàn ông trung niên mặc áo quần hoa lệ, chắp tay sau lưng đứng đó, mắt như mắt diều hâu, giữa hai mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng lành lạnh cực kỳ nguy hiểm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!