Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1702 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nhìn thấy Diệp Thiên càng lúc càng đến gần, bất giác cô ta lại nhớ đến hơn một năm trước, cảnh tượng Diệp Thiên với một khúc dương cầm đã khiến mọi người sững sờ.
Cô ta khi đó đã nảy sinh tình cảm khác biệt với Diệp Thiên, nhưng đáng tiếc tình cảm này chưa kịp lên men thì Diệp Thiên đã rời trường, bây giờ nhớ lại, trong lòng cô ta đột nhiên có chút hối hận.
Nếu ban đầu, cô ta lấy hết dũng khí tỏ tình với Diệp Thiên khi Diệp Thiên ở dưới sân khấu, thì bây giờ phải chăng đã có một vị trí quan trọng trong sinh mạng của Diệp Thiên rồi không? Chứ không phải chỉ là quan hệ đàn anh đàn em đơn thuần?
Ánh mắt Lục Điềm Hi loé sáng, gương mặt nhỏ có vẻ kích động, trước giờ cô ấy chưa từng cảm thấy mình may mắn vì đã đến Lư Thành Tam Trung như bây giờ, cũng chưa từng giống như lúc này, với thân phận là học sinh Tam Trung mà kích động như vậy.
Cô ấy kiêu ngạo, không phải vì Tam Trung, mà là vì có thể trở thành đàn em của Diệp Thiên mà kiêu ngạo.
Những học sinh khác của Tam Trung ai ai cũng vung tay, hô hào tên của Diệp Thiên, nhiều nữ sinh lại càng điên cuồng kêu gào, thiếu chút đã ngất xỉu.
Cuối cùng, Diệp Thiên và Lư Chính Vũ trở lại sân khấu cử hành lễ kỷ niệm, Diệp Thiên nhìn khắp xung quanh, những đám mây đen che kín cửa sổ bên ngoài đều biến mất, vài tia sáng xanh rọi qua, nhưng học sinh câu lạc bộ Tán Thủ lúc trước bị Quỷ Vương Tương Tây đánh ngất cũng từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy mấy đàn em trong sân ai ai cũng điên cuồng hô hào, Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu, quả thực cậu không ngờ, chẳng qua cậu chỉ định trở về Tam Trung xem thử, rốt cuộc lại trở thành cục diện như vậy.
Trước mặt hơn nghìn giáo viên học sinh lại thể hiện sức mạnh võ giả, chuyện như vậy e rằng là lần đầu tiên trong lịch sử.
Cậu cũng không bởi vì xung quanh hoan hô và gào thét mà đắc ý, chỉ khẽ gật đầu với Lư Chính Vũ, chuẩn bị rời khỏi hội trường.
“Xin dừng bước!”
Lư Chính Vũ nhìn thấy Diệp Thiên muốn rời đi, lập tức lên tiếng.
Diệp Thiên nghiêng đầu qua, Lư Chính Vũ đột nhiên cất giọng, vang vọng khắp trong hội trường.
“Các thầy cô giáo, các em học sinh, hôm nay Lư Chính Vũ tôi trịnh trọng xin lỗi mọi người tại đây!”
Ông ta vừa dứt lời, lập tức cúi người chín mươi độ, cúi đầu tạ lỗi trước mặt mọi người.
Trong hội trường bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người đều nhìn vị hiệu trưởng nổi danh này, vẻ mặt ngơ ngác.
Lư Chính Vũ đứng thẳng người, vẻ mặt tự trách.
“Hôm nay, bởi vì ân oán của bản thân tôi, suýt nữa đã liên luỵ mọi người, tôi thân là hiệu trưởng Tam Trung, vô cùng hổ thẹn với mọi người!”
Ông ta nói xong, lại cúi gập người, mọi người trong sân đều xúc động.
“Ông Lư, ông đây là…”
Hiệu trưởng Tam Trung định thần lại, lập tức đứng dậy, chuẩn bị nói gì đó, Lư Chính Vũ lại vung tay, ngăn ông ta lại.
“Hôm nay, tuy tôi hổ thẹn với mọi người, nhưng trong lòng lại càng tự hào hơn nữa!”
Ông ta chầm chậm ngẩng đầu, đột nhiên chỉ về hướng Diệp Thiên.
“Bởi vì Tam Trung Lư Thành chúng ta đã xuất hiện một anh hùng thật sự!”