Âu Hạo Thần nhìn Diệp Thiên tóc bay phấp phới trên bầu trời trời, vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ.
Cảm giác vô lực sôi trào trong lòng, khiến tất thảy kiêu ngạo, hy vọng của cậu ta đều chôn vùi.
Khi nhìn thấy Lư Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây thi triển sức mạnh phi thường, trong lòng cậu ta lại bừng lên ngọn lửa hy vọng, cậu ta cho rằng, đây là đường tắt duy nhất để vượt qua Diệp Thiên.
Chỉ cần sở hữu sức mạnh kinh thiên động địa như Quỷ Vương Tương Tây hay Lư Chính Vũ thì dù Diệp Thiên có quyền thế, có giàu có thì cậu ta cũng có thể chèn ép được Diệp Thiên.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là huyễn hoặc.
Diệp Thiên lại sở hữu sức mạnh to lớn như nhóm người Lư Chính Vũ, hơn nữa so với Quỷ Vương Tương Tây lại càng đáng sợ, trước mặt hơn ba nghìn giáo viên học sinh Tam Trung đã mạnh mẽ đánh bại Quỷ Vương Tương Tây.
Diệp Thiên vốn là chủ tịch của tập đoàn Diệp Lăng Thiên, cậu Diệp của tỉnh Xuyên, giàu có và quyền thế, khiến cậu ta không theo kịp, đến hiện tại, cậu ta phát hiện Diệp Thiên còn sở hữu sức mạnh có thể nắm giữ sinh tử, yêu nghiệt như vậy thì cậu ta đuổi theo thế nào?
Sức mạnh, phú quý, quyền thế, người thường sở hữu được một trong ba thứ này thì đã lên đến chín tầng mây, cá chép hoá rồng rồi.
Còn Diệp Thiên lại có ba thứ, tất cả đều có, cậu ta không khỏi lại nghĩ, nhìn khắp thế giới, còn có ai có thể sánh được với Diệp Thiên không?
Từ Hải và Vương Hiên nhìn nhau, sau đó đều cúi thấp đầu, không nhìn Diệp Thiên trên trời nữa.
Trước đây, bọn họ cho rằng bản thân không bằng Diệp Thiên, nhưng ít nhất còn có tư cách đuổi theo, ít chất có thể ở dưới Diệp Thiên nhìn lên, nhưng hiện tại, ngay cả ngước nhìn Diệp Thiên cũng đã là chuyện xa vời.
Đám kiến dưới đất sao có dũng khí ngước nhìn rồng bay bay khắp tầng trời chứ?
Âu Hạo Thần đứng tại chỗ ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại, khẽ nhếch miệng cười khổ.
Ngay lúc này, suy nghĩ xem Diệp Thiên là đối thủ một đời của cậu ta đã hoàn toàn biến mất, cậu ta không thể không thừa nhận, mọi thứ chẳng qua chỉ là tự mình mê hoặc bản thân, có lẽ trong mắt Diệp Thiên, ngay cả đối thủ cậu ta cũng chẳng bằng, thậm chí không đủ tư cách để Diệp Thiên nhìn đến.
“Hiệu trưởng Lư, giải quyết xong rồi, xuống thôi!”
Lư Chính Vũ vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc trước thất bại của Quỷ Vương Tương Tây, Diệp Thiên chỉ cười nhạt, thân hình đáp xuống.
Lúc này Lư Chính Vũ mới phản ứng ại, cũng đáp xuống theo Diệp Thiên.
Hai bóng người đáp xuống, nhưng toàn bộ giáo viên học sinh trong hội trường Tam Trung đều nhìn Diệp Thiên, nhất là những nữ sinh nhỏ thanh xuân xinh đẹp, vẻ mặt ai ai cũng yêu kiều, trái tim nảy nở tình yêu, chỉ mong mắt dán hẳn trên người Diệp Thiên.