Ấn huỷ diệt luân hồi mà ông ta tạo ra từng đại sát tứ phương, tiếng dữ vang xa, người học võ ở Hoa Hạ hễ nhắc tới đều biến sắc. Trong thời kỳ đó, chẳng được mấy kẻ mạnh có thể sánh vai cùng.
Quỷ Vương Tương Tây là người thừa kế của ông ta, mặc dù không rõ tu vi của bọn họ yếu hơn tôn giả Hắc Ma bao nhiêu nhưng uy lực của Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi là không thể nghi ngờ.
Cho dù thi triển bởi tu vi của vương cấp thì sức phá hoại này cũng đủ để so với ba vị vương cấp trăm năm liên kết lại, một sức mạnh huỷ diệt đất trời.
“Diệp Lăng Thiên định làm như nào?”
Lư Chính Vũ nhìn chăm chăm bóng lưng của Diệp Thiên, nhận ra cậu ta vẫn chưa có động tĩnh gì, ông ta không khỏi thầm ngờ vực.
Đối diện với sức tấn công mạnh như vậy, Diệp Thiên vẫn hết sức bình tĩnh, nếu không phải trong lòng cậu ta đã có toan tính thì là bó tay chịu chết.
“Hừ!”
Ngay lúc ông ta đang nghi ngờ, Diệp Thiên đột nhiên nhếch mép cười.
“Đây là lĩnh vực của hai người sao?”
Bàn tay khổng lồ vẫn tiến về phía trước, nhưng Diệp Thiên lại tỏ ra thờ ơ, dường như đang tự nói với mình: “Ừm?”
Quỷ Vương Tương Tây đưa mắt nhìn qua, cảm thấy kỳ lạ vô cùng, trong lúc này, sao Diệp Thiên còn có thể thoải mái cười cho được.
Một giây sau, nét mặt của hai người bọn họ đông cứng lại.
Bàn tay thon dài, trắng trẻo của Diệp Thiên giơ lên, năm ngón tay mở ra, khi đôi bàn tay trắng đen khổng lồ kia sắp ập tới, cậu ấn mạnh vào chính giữa lòng bàn tay đó.
Cậu không hề khởi động chân nguyên của mình, cũng không dùng tới nội lực, chỉ tuỳ tiện đưa bàn tay ra. Khoảnh khắc cậu tiếp xúc với bàn tay khổng lồ ấy, nó bỗng dừng lại trong không trung, không tiến thêm bước nào.
“Gì vậy?”
Hai vị Quỷ vương một lần nữa kinh ngạc hét lên, nhất là Quỷ Vương Phệ Nhật. Vừa rồi tuyệt kỹ Đại Thiên Ma La Chưởng của ông ta bị Diệp Thiên dễ dàng chống đỡ, bây giờ cảnh tượng tương tự lại xuất hiện.
Diệp Thiên không tốn chút lực đã có thể hoá giải ấn huỷ diệt luân hồi?
Cho dù tổ sư phái Võ Đang là Trương Tam Phong đối đầu với tôn giả Hắc Ma vào năm trăm năm trước cũng không dám chắc có thể một tay hoá giải tuyệt kỹ này. Hiện giờ, tuy hai người bọn họ chỉ ở mức tu vi vương cấp, nhưng Diệp Thiên cũng chỉ ở vương cấp, thậm chí còn chưa tới vương cấp, sao có thể chống lại được chứ?
Vậy nhưng, dù bọn họ có không muốn tin đến đâu, sự thật vẫn bày ra ở đó, Diệp Thiên một tay phong toả ấn huỷ diệt luân hồi.
Diệp Thiên một tay đón lấy Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi, mặc kệ ba người đang há miệng kinh ngạc, cậu chỉ lắc nhẹ đầu.
“Tôi cho hai người cơ hội, tiếc là hai người khiến tôi quá thất vọng rồi!”
Vừa dứt lời, Diệp Thiên siết tay lại.
Một âm thanh cực lớn vang lên, lan khắp Viêm Giới, đôi bàn tay trắng đen bỗng vỡ tung ra trước năm ngón tay của cậu, đốm sáng rợp trời
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!