“Cái gì?”
Quỷ Vương Đoạt Phách và Quỷ Vương Phệ Nhật đều khựng người. Chiêu thức đó của bọn họ được gọi là Diệt Hồn Chỉ, với lực mạnh nhất nằm ở ngón tay giữa, bốn ngón còn lại yếu hơn. Vừa rồi năm ngon tay phát lực, uy lực còn mạnh hơn cả Hắc Ma Thủ mà khi nãy bọn họ thi triển nữa.
Vậy mà khi tiếp xúc với ngọn lửa kia thì chỉ tạo ra được một làn sóng sau đó biến mất dạng, giống như đã bị nuốt gọn vào trong vậy. Bọn họ tự hỏi, chuyện như vậy, cho dù có là thời đại của vương cấp hàng trăm năm trước thì họ cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Bên dưới, Lư Chính Vũ chắp tay sau lưng, tỏ vẻ cảm thán.
“Diệp Lăng Thiên, chưa tới 20 tuổi, tung hoành khắp thế giới, đến cả Hợp Chúng Quốc cũng đều chịu sự kiểm soát của cậu ta, đúng là tiếng như lời đồn!”
Ông ta tự hỏi, đến cả mình mà tiếp chiêu Diệt Hồn Chỉ thì cũng gặp khó khăn, phải dùng toàn lực chứ không thể nào dễ dàng như Diệp Thiên đã thể hiện được.
Buổi trưa hôm nay, ông ta nhận được tin tức từ một vãn bối nói rằng Diệp Lăng Thiên đã tới Lư Thành, sẽ tham gia cuộc đấu giá vào tối mai của họ. Ông ta cảm thấy rất hiếu kỳ về Diệp Thiên nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi tới mức này.
Giờ đầy chỉ dựa vào điểm này thôi thì ông ta có thể khẳng định ban đầu mình đã thực sự đánh giá thấp Diệp Thiên rồi.
“Đúng là hậu sinh khả úy!”
Ông ta khẽ lắc đầu, giọng điệu chứa đựng sự bất lực của năm tháng.
Trên không trung, Diệp Thiên dùng ngọn lửa đỡ Diệt Hồn Chỉ nhưng rõ ràng là biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn vài phần. Ngọn lửa trong tay cậu khẽ rung lên giống như cậu đang suy nghi điều gì đó.
Thấy phản ứng của Diệp Thiên, hai Quỷ Vương nhìn nhau, sau đó nhìn về hai lưỡi lửa trước mặt Diệp Thiên và cuối cùng cũng hiểu ra.
“Ha ha!”
Quỷ Vương Phệ Nhật bật cười.
“Tôi còn tưởng là lĩnh vực gì khủng khiếp lắm, hóa ra đến cả ngưỡng cửa của lĩnh vực còn chưa đạt được, chỉ là làm càn mà thôi, là một tay mơ mà thôi!”
Bọn họ là những vương cấp tồn tại từ hàng trăm năm trước, tu vi tuyệt đỉnh nên đương nhiên nhận ra lĩnh vực mà Diệp Thiên thi triển chưa hoàn chỉnh, thậm chí là còn chưa đạt được một phần tư của lĩnh vực.
Một lĩnh vực chưa hoàn chỉnh không những không có khả năng sát thương mạnh mà thậm chí còn có khả năng bị kẻ địch lợi dụng kẽ hở tấn công vào điểm yếu của nó.
“Giờ thì tôi đã cảm thấy tin tưởng hơn vào việc cậu vẫn chưa đạt tới vương cấp rồi!”
“Quỷ Vương Đoạt Phách cười lạnh lùng. Trước đó ông ta và Quỷ Vương Phệ Nhật còn lo lắng và kiêng dè Diệp Thiên, sợ Diệp Thiên sẽ thi triển linh vực vựơt sức tưởng tượng của bọn họ. Giờ xem ra bọn họ không cần lo lắng nữa rồi.
Có thể chân nguyên của Diệp Thiên đủ để cân bằng với bọn họ, khó phân cao thấp nhưng một khi Diệp Thiên có một lĩnh vực chưa hoàn chỉnh thì có thể nó đã bị rơi vào thế hạ phong so với bọn họ rồi.
Bọn họ thấy, đối phó với một Diệp Thiên không sở hữu lĩnh vực thì có thể nói chỉ cần đánh sụp bằng một chiêu mà thôi.
Diệp Thiên chẳng buồn quan tâm, vẫn chỉ chau chặt mày giống như đang chìm đắm trong một hoàn cảnh khó khăn nào đó, không thoát ra được. Cậu không thể nào cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!