Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1689 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Thế nhưng từ lần đầu tiên va chạm với vương cấp cho tới sau này khi đấu nhau với vô số vương cấp hàng trăm năm khác và đến hôm nay khi quan sát cuộc chiến giữa Lưu Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây thì cuối cùng cậu đã có sự cảm ngộ đặc biệt sâu sắc về lĩnh vực của mình.
Lúc này, cậu một chọi hai, bên dưới còn có rất nhiều thầy cô và học sinh. Nếu như không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ bị Quỷ Vương Tương Tây tìm được cơ hội và bắt người làm con tim để uy hiếp cậu.
Quỷ Vương Tương Tây định làm hại cậu là điều khó càng thêm khó, nhưng hàng nghìn thầy trò trường Tam Trung ở dưới kia, muốn họ bị thương thì dễ như trở bàn tay, dù Diệp Thiên có cẩn thận thế nào thì việc bảo vệ những người kia còn nguyên vẹn cũng là điều mà cậu không dám chắc.
Vì vậy những gì Diệp Thiên cần làm bây giờ chính là đánh nhanh thắng nhanh và vừa hay lĩnh vực mà cậu mới cảm ngộ có thể sử dụng được.
“Lĩnh vực này, tôi chưa từng thi triển trước mặt người khác. Hôm nay lấy mạng của các người ra làm quà chúc mừng cho sự ra đời của nó!”
Diệp Thiên đạp chân trong không gian, đôi mắt ánh lên ngọn lửa.
“Cậu nói cái gì?”
Vương Quỷ Đoạt Hồn và Vương Quỷ Phệ Nhật tỏ ra tức giận, luồng sang trên người bùng phát. Bọn họ đã đứng gộp vào một chỗ, rõ ràng là đang chuẩn bị cùng ra tay.
Mặc dù bọn họ không biết lĩnh vực của Diệp Thiên là gì nhưng lúc này bản năng nói cho bọn họ biết rằng nguy hiểm đang cận kề.
Người thanh niên trước mặt đáng sợ hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Rất nhiều thầy trò bên dưới nhìn thấy Diệp Thiên thì đều hô lên đầy vui mừng.
Trước đó Quỷ Vương Tương Tây và Lư Chính Vũ ra tay, từ đầu tới cuối chỉ có Quỷ Vương Đoạt Phách và Lư Chính Vũ đấu nhau, còn Quỷ Vương Phệ Nhật thì đứng bên cạnh quan sát.
Còn lúc này, Diệp Thiên khi mới chỉ xuất có hai chiêu mà đã khiến cả hai Quỷ Vương phải sát cánh chống lại. Rõ ràng Diệp Thiên đã trấn nhiếp bọn họ và khả năng trấn nhiếp này mạnh hơn của Lư Chính Vũ rất nhiều.
Bọn họ khó có thể tưởng tượng được, đàn anh trước đó từng làm mưa làm gió ở Tam Trung nhưng rồi biết mất không để lại dấu vết gì giờ đây lại có khả năng đáng sợ như vậy.
“Vụt!”
Ánh mắt Diệp Thiên thản nhiên, ngọn lửa hiện ra trong mắt càng lúc càng bùng cháy và từ lòng bàn tay tạo ra hai lưỡi lửa lớn.
Sau đó cậu dùng một tay chộp lấy, ngọn lửa dài chục mét kéo dài trong tay cậu, rồi từ mười mét dài thanh hai mươi mét, đến ba mươi mét và cuối cùng là dài tới gần năm mươi mét.
Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách nhìn ngọn lửa hừng hực trong tay Diệp Thiên thì không dám tiến lên. Bọn họ cảm nhận được, mỗi một ngọn lửa đều chứa đựng sức hủy diệt khủng khiếp, chỉ cần bị chạm phải một chút thôi là có thể trở thành phiền phức cực lớn.
“Sao không ra tay thế?”
Diệp Thiên không nhanh không chậm cứ thế kéo dài ngọn lửa và không quên quay qua nói với hai người kia.
“Đồ chán sống!”
Quỷ Vương Đoạt Phách một lần nữa cảm thấy mất kiên nhẫn bèn giơ bàn tay lên. Năm ngón tay tạo ra năm luồng gió lao về phía Diệp Thiên.
Năm luồng gió này mỗi luồng đều dài hàng mét, xuyên qua không khí chỉ nghe thấy tiếng vù vù và lao tới trước Diệp Thiên.