“Thật kỳ lạ!”
Cậu cảm ứng cẩn thận, đầu mày nhíu lại.
Cậu cảm nhận được vị vương cấp này, tu vi thực sự rất mạnh, hơi thở sâu không lường được, vô cùng mạnh mẽ, nhưng hơi thở này lại ngắt quãng lúc có lúc không, rất bất ổn.
“Xem ra là có vết thương cũ trên người rồi!”
Diệp Thiên gật đầu nhận định. Với tình hình này, cũng không phải một sớm một chiều mà thành, chắc chắn đã bị thương nặng, vết thương cũ không khỏi, quanh năm dồn lại tạo thành nguy cơ tiềm ẩn.
Giống như vết thương thế này thì mới đầu cũng không bị ảnh hưởng gì, hàng ngày cũng sẽ không có dị trạng gì nhưng nếu giao đấu với người khác, trong thời gian ngắn, nó cũng sẽ không có tác dụng phụ. Nhưng nếu trong thời gian dài, khí tức sẽ bị cắt đứt, sức chiến đấu cũng giảm mạnh.
Cậu đưa mắt nhìn qua, xung quanh sân khấu u tối như không có gì nhưng cậu lại nhìn thấy rõ ràng, đó một ông lão râu tóc bạc trắng, mặc trang phục thời Đường khoanh tay đứng chỗ cầu thang dường như đang chuẩn bị lên sân khấu.
Cậu chưa từng gặp ông lão này, nhưng hơi thở mạnh mẽ tựa như chống đỡ đất trời, vô cùng dồi dào.
Ngay khi ánh mắt cậu lướt đến, ông lão tựa như cảm nhận được gì đó, cũng quay đầu nhìn phía cậu.
Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó Diệp Thiên thuận thế cúi đầu, ông lão thì vẫn nhìn cậu như cũ, có chút kinh ngạc.
“Cậu thanh niên này là ai, sao lại khiến mình có cảm giác nguy hiểm như gặp kẻ thù vậy?”
Ông ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm, muốn cảm nhận một chút khác thường trên người Diệp Thiên nhưng dù ông ta quan sát cậu thế nào thì Diệp Thiên vẫn giống như dòng suối trong vắt, cảm xúc bình tĩnh như nước, duy trì sự bình thản.
Trong lúc ông ta suy tư thì hiệu trưởng Tam Trung trên sân khấu đã mở lời.
“Hôm nay là ngày đặc biệt kỷ niệm trăm năm của Tam Trung chúng ta, cũng chính vì như vậy mà chi đoàn trường Tam Trung đã đặc biệt mời hiệu trưởng trước của Tam Trung chúng ta, ông Lư Chính Vũ!”
“Tiếp theo, chúng ta sẽ mời ông ấy lên sân khấu nói vài lời, mọi người vỗ tay chào mừng!”
Ngay sau khi hiệu trưởng dứt lời, đèn chiếu di chuyển, chiếu lên trên người ông lão. Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên người ông ta, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cũng vang lên.
Thấy vậy, ông ta chỉ có thể ngừng quan sát Diệp Thiên, vẫy tay với các giáo viên và học sinh Tam Trung, bước lên sân khấu.
“Lư Chính Vũ? Đó chẳng phải là hiệu trưởng danh dự thứ mười ba của Tam Trung chúng ta sao?”
Lục Điềm Hi nghe thấy tên Lư Chính Vũ thì chợt sửng sốt, sau đó lập tức kinh ngạc hô lên.
“Ồ?”, Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn: “Em biết ông lão này là ai sao?”
Lục Điềm Hi gật đầu: “Lúc em mới đến Tam Trung thì thích ngâm mình trong thư viện, cũng đọc không ít lịch sử của Tam Trung. Theo lời hiệu trưởng vừa giới thiệu ban nãy, ông lão này là Lư Chính Vũ, đó chúng là một nhân vật truyền kỳ trong lịch sử Tam Trung chúng ta”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!