Lục Điềm Hi nhìn Diệp Thiên làm cho cả hội trường sôi sục hẳn lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giống như nhìn thấy thần tượng của mình vậy.
Vương Viện Viện ở bên cạnh thì hơi há hốc miệng, không tin nổi.
Cô ta không ngờ Diệp Thiên rời Tam Trung hơn một năm, lúc quay trở lại vẫn được mọi người chú ý, trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
Cô ta nhìn sang Đỗ Giai Giai ở bên cạnh, lại nhíu mày lần nữa.
Diệp Thiên có thể khiến các học sinh trường Tam Trung hoan hô ầm ĩ như vậy, quả thật vượt ngoài dự liệu của cô ta. Nhưng cô ta vẫn không hiểu, rốt cuộc là điều gì có thể khiến Đỗ Giai Giai đánh giá cao Diệp Thiên như vậy.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ánh mắt dao động, lại dâng lên sự tò mò về đàn anh khiến mọi người động lòng này.
“Anh nhìn đi, mọi người đều gọi tên anh đấy! Lúc trước anh còn nói không muốn đến hội trường, nếu anh không đến thì sao xứng với sự hoan nghênh của đàn em chứ?”.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh vô cùng hài lòng với phản ứng của hiện trường, hai người nhìn về phía Diệp Thiên, trêu chọc.
Diệp Thiên sờ mũi, cười gượng lắc đầu. Cậu không ngờ năm xưa cậu lên sân khấu biểu diễn vì sự khiêu khích của Sở Thần Quang đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các đàn em như vậy.
Nhìn những ánh mắt cháy bỏng, tràn đầy chờ mong của những người xung quanh, cậu bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành giơ tay lên, khẽ vẫy tay với các học sinh xung quanh xem như chào hỏi.
Hành động của Diệp Thiên khiến bầu không khí của hội trường bùng nổ hơn nữa. Mọi người đều hò hét muốn rách cổ họng, không ít nữ sinh còn hét thật to hi vọng Diệp Thiên có thể nghe thấy.
“Đàn anh Diệp Thiên, tối nay anh có lên sân khấu không?”.
“Đàn anh Diệp Thiên, bọn em muốn nghe anh hát, đàn piano cũng được!”.
“Đàn anh Diệp Thiên, em yêu anh!”.
Trong vòng vây của vô số tiếng hoan hô, Diệp Thiên chậm rãi đi qua lối đi, được hai người Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh dẫn đến ghế khách mời.
Đám người Âu Hạo Thần nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, âm thầm than vãn. Bọn họ là học sinh xuất sắc về trường cũng không có sức ảnh hưởng lớn bằng Diệp Thiên.
“Các cô không cần kéo tôi nữa, tôi ngồi hai phút rồi đi, những trường hợp thế này không thích hợp với tôi”.
Mặc dù xung quanh vô cùng nhiệt tình, nhưng trong lòng Diệp Thiên lại vô cùng bình tĩnh, khẽ giọng nói với hai người.
“Thế sao được, nếu đã đến đây thì đương nhiên phải tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường rồi. Anh xem các đàn em xung quanh nhiệt tình như vậy!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!