Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1662 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Hơn nữa còn về vì buổi lễ kỉ niệm của trường. Với sự cao ngạo của bản thân, sao cậu ấy lại quan tâm tới một buổi lễ cỏn con và đặc biệt tới được chứ?”
Đỗ Giai Giai dù cảm thấy hoảng sợ nhưng vẫn bình tĩnh phân tích và nói rất có lý.
Vương Hiên nghe thấy vậy cũng phụ họa theo: “Giai Giai nói đúng, với thân phận và địa vị hiện tại của cậu ta, một buổi lễ kỷ niêm thì cậu ta căn bản không them quan tâm, sao có thể tới được chứ. Hơn nữa lại còn xuất hiện ở trường học? Có lẽ là tiểu Lục nhìn Lầm rồi hoặc là người mà em ấy gặp chỉ là một người cùng họ cùng tên trong cùng trường với Diệp Thiên mà thôi!”
Âu Hạo Thần và Từ Hải đều chau mày nhìn Lục Điềm Hi, bọn họ cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên là người vô địch, đủ khả năng sánh vai cả những người đứng đầu tỉnh Xuyên, cho dù những nhân vật to lớn ở Hoa Hạ thì cũng phải tỏ ra kính trọng cậu ta, sao cậu ta có thể quay về trường cũ chúc mừng được chứ?
Lục Điềm Hi khẽ cười, sau đó miêu tả: “Đàn anh mà em gặp cao 1m85, mặc đồ thể thao, trông rất đẹp trai, đó có phải là đàn anh mà mọi người quen không ạ?”
Mấy người vốn cảm thấy nhẹ nhõm được chút thì lập tức lại tái mặt khi nghe thấy Lục Điềm Hi miêu tả như vậy.
Hình tượng mà Lục Điềm Hi vừa mô tả chẳng phải là Diệp Thiên mà bọn họ quen sao?
“Không thể nào? Lẽ nào là cậu ta thật sao?”
Đỗ Giai Giai kêu lên với vẻ không dám tin.
Âu Hạo Thần cũng tối sầm mặt, đôi mắt dao động, nắm đấm siết chặt cứ nhìn thấy kẻ địch.
Bầu không khí trở nên đặc quánh. Âu Hạo Thần đúng dậy, lấy ra một điếu thuốc
“Tôi ra ngoài hút thuốc, sẽ quay lại trước khi buổi lễ bắt đầu!”
Từ Hải và Vương Hiên cũng đứng dậy theo: “Cùng đi đi!”
Ba người cứ như hẹn trước, cùng đi ra khỏi hội trường, chỉ còn lại ba cô gái là Đỗ Giai Giai, Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi.
Vương Viện Viện và Đỗ Giai Giai có mối quan hệ khá thân thiết trong trường, cô ta sà tới trước Đỗ Giai Giai và nói: “Chị Giai Giai, mấy đàn anh sao thế ạ?”
“Sao vừa nhắc tới đàn anh Diệp Thiên là mọi người giống như sợ hãi vậy ạ?”
Vương Viện Viện hỏi, Lục Điềm Hi cũng sán tới, đôi mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ.
Đỗ Giai Giai uống ngụm nước suối rồi mới thở dài.
“Sợ à? Đương nhiên rồi!”
“Bởi vì ba bọn họ cộng lại cũng không thể nào sánh với Diệp Thiên được, bọn họ kém xa Diệp Thiên tới mười ngàn tám trăm dặm đấy!”
Câu trả lời của Đỗ Giai Giai khiến cho Vương Viện Viện và Lục Đàm Hi sững sờ.
“Chị Giai Giai, sao có thể chứ?”, Vương Viện Viện lắc đầu, cảm thấy không tin: “Đàn anh Diệp Thiên rất lợi hại em biết, nhưng đó là gì vậy ạ?”
“Lúc trước anh ấy đã đạt điểm tối đa toàn trường trong kỳ thi thử nhưng không hề nỗ lực, từ bỏ việc học giữa chừng, rời khỏi trường, đến cả việc tham gia thi quốc gia cũng không tham gia!”
“Điều đó đồng nghĩa với việc đã tự cắt đứt tiền đồ của mình, còn mấy đàn anh Âu thì ai cũng thành công trong sự nghiệp học hành, học trường danh tiếng. Dù anh Diệp Thiên từng lợi hại hơn họ nhưng bây giờ dù có so sánh thế nào thì mấy anh Âu Hạo Thần cũng đi trước anh ấy chứ ạ?”
Đỗ Giai Giai khẽ cười lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ.
“Viện Viện, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi!”
“Kỳ thi quốc gia gì chứ, vào trường danh tiếng gì chứ, đối với Diệp Thiên mà nói, căn bản cậu ấy chẳng cần!”