Còn Diệp Thiên là người trong cuộc lại cảm thấy hết sức bình thường, vẫn nằm ngủ khò khò trong giờ học.
Tuy cậu đang ngủ nhưng ngủ không sâu, trong đầu cậu, mô hình kế hoạch ban đầu đã trở thành bản kế hoạch hoàn chỉnh, bây giờ cậu vẫn học ở trường chỉ là vì chuyện của Cố Giai Lệ vẫn chưa giải quyết mà thôi.
Ước mơ của Cố Giai Lệ là trở thành một ca sỹ, chuyện này đối với Diệp Thiên mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng cậu lại không muốn chuyện này quá đỗi đột ngột, cậu đang chờ một thời cơ để Cố Giai Lệ hoàn toàn bước vào con đường ca hát.
Chiều tối tan học xong, Cố Giai Lệ đến tìm Diệp Thiên.
“Anh Diệp Thiên, tối nay em không phải đi làm, em còn nợ Nguyệt Nguyệt và Tinh Tinh một bữa rượu, tối nay chúng ta cùng đến “Dạ Yến” được không?”.
Diệp Thiên nhìn Cố Giai Lệ nở nụ cười ngọt ngào, thế là đồng ý luôn.
Cậu rời xa Cố Giai Lệ cũng chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng lần sau gặp lại, e rằng là nửa năm thậm chí còn lâu hơn, nên bây giờ cậu muốn tranh thủ ở bên cạnh Cố Giai Lệ nhiều hơn chút.
Hai người đi trên đường tìm đại một quán ăn nhỏ để ăn tối, khoảng tám rưỡi hai người cùng đến quán bar “Dạ Yến”.
Sếp quán bar là Lục Tử Thiên nhìn thấy Cố Giai Lệ đến, vội vàng ra đón, từ sau lần trước Diệp Thiên hoàn toàn áp đảo Viên Phong ở quán bar này, chỉ một câu khiến Viên Phong cút khỏi Lư Thành, anh ta vô cùng sợ và kính nể Diệp Thiên, càng không dám có chút ý đồ gì với Cố Giai Lệ, cho dù Cố Giai Lệ đến làm việc, anh ta cũng không dám sắp xếp bất kỳ việc gì cho Cố Giai Lệ, đa phần đều để Cố Giai Lệ thảnh thơi, lương thì cao gấp ba lần những nhân viên khác, hoàn toàn cung phụng Cố Giai Lệ như bồ tát sống.
Anh ta đi lên trước định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Diệp Thiên đi phía sau Cố Giai Lệ, biểu cảm thay đổi rõ rệt.
“Cậu…”.
Anh ta đang định buột miệng chào một tiếng “cậu Thiên”, thì lại nhớ đến lời dặn dò của Diệp Thiên tại quán bar Dạ Yến hôm đó, thế là vội vàng nói lại.
“Người anh em, cậu cũng đến à!”.
Diệp Thiên chỉ gật đầu nhẹ với anh ta một cái rồi đi vào một bên, Cố Giai Lệ không nhận ra được sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt Lục Tử Thiên, thế là cười nói với anh ta: “Chào sếp, hôm nay tôi mời bạn tôi uống rượu, có thể sắp xếp cho chúng tôi ngồi ở tầng hai không?”.
“Đương nhiên là được, hôm nay tầng hai không có khách, mọi người đến đó cũng yên tĩnh đấy!”.