Diệp Thiên và Pierce nhìn nhau. Trông cậu vô cùng điềm đạm. Cậu chỉ lắc đầu.
“Tôi đã cho anh cơ hội, đáng tiếc, anh không biết đường mà giữ lấy!”
Một giây sau, một luồng ánh sáng bạo phát, sau đó là một luồng sóng dao động kỳ lạ mà mắt thường không nhìn thấy được dâng lên từ đôi mắt của Diệp Thiên va chạm với lực tinh thần của Pierce.
“Phụt!”
Trong không gian phát ra một âm thanh khẽ khàng, lực tinh thần của hắn và Diệp Thiên đụng độ giống như một con chuột nhìn thấy một con mèo và bị chèn ép tới mức phải lui lại vậy.
“Á!”
Pierce co rụt đồng tử, luồng sáng chói mắt hiện ra, biểu cảm của hắn đơ ra như phỗng.
Trong nhận thức của hắn giờ đây lực tinh thần giống như một con mãnh thú đang dâng lên từ bốn phía và xé vụn lực tinh thần của hắn ra, khiến lực tinh thần của hắn vỡ vụn giống như ngói vỡ.
Nếu như coi lực tinh thần của hắn là một cái bình, thì lực tinh thần của Diệp Thiên giống như là một cái lư đỉnh ngàn kim đập nát lực tinh thần của hắn.
Hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt của Pierce. Máu nhỏ xuống đất. Đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng. Hắn cũng nhảy bật khỏi ghế, ngã về phía sau với khuôn mặt sợ hãi không dám tin.
“Cậu…cậu có thể phá vỡ thuật Nhiếp Tâm của tôi sao?”
Hắn nhìn Diệp Thiên giống như nhìn thấy ma. Đôi mắt chảy máu cứ thế nhìn chăm chăm như muốn lòi ra.
Thuật Nhiếp Tâm mà hắn tự hào đã bị phá vỡ, hơn nữa còn khiến cho căn nguyên tinh thần của hắn bị tổn thương.
Còn Diệp Thiên, từ đầu đến cuối đều giống như chẳng làm gì cả, thậm chí còn không cả dịch chuyển đã đánh gục con át chủ bài của hắn một cách sạch sẽ.
“Chút trò vặt vãnh của anh, đối với người bình thường thì ok còn trước mặt tôi chỉ là trò trẻ con mà thôi!”
“Anh dám dùng thuật Nhiếp Tâm với tôi, dũng cảm đấy!”
Diệp Thiên mỉm cười như đang khen ngợi Pierce nhưng thực ra là chỉ có sự chế nhạo.
Khoảnh khắc Diệp Thiên phá thuật Nhiếp Tâm của hắn thì Ngụy Thi Thi cùng cô gái trẻ ở bên cạnh bỗng rùng mình, đôi mắt giống như một cái động trống không và sau đó là họ dần hồi phục.
“Tôi bị làm sao thế này?”
Ngụy Thi Thi chớp mắt, một lúc sau nhìn thấy Bành Lượng ở gần đó, vừa nhìn thấy Bành Lượng, Thi Thi đã vội vàng đứng dậy chạy về phía cậu ta.
“Bành Lượng, sao vậy?”
Thi Thi không có bất kỳ chút ký ức nào về những chuyện xảy ra trước đó, chỉ nhìn Bành Lượng thê thảm với vẻ thương xót.
Bành Lượng kinh ngạc bởi sự thay đổi đột ngột. Cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra, Pierce đã giở trò với Ngụy Thi Thi nên mới khiến Thi Thi trở nên lạnh lùng với cậu ta như vậy.