“Tôi và Thi Thi ở bên nhau lâu như thế, tôi hiểu rất rõ con người cô ấy. Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ thuận theo tự nhiên tương lai sẽ bước vào lễ đường, nhưng tôi không ngờ thế mà lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy”.
“Tôi không bao giờ quên được cảnh tượng tên giáo viên ngoại quốc đó ôm lấy cô ấy, khi ấy tôi ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Tôi ngồi ngoài cửa quán bar một ngày một đêm, không làm gì cả, mãi đến mười giờ sáng hôm sau mới nhìn thấy cô ấy đi ra cùng với tên giáo viên quốc tịch nước ngoài đó”.
Diệp Thiên híp mắt, đang định hỏi thêm vài thứ thì ánh mắt bỗng dừng lại, dời tầm nhìn sang phía cửa ra vào.
Ngoài cửa, một thanh niên tóc vàng mắt xanh ôm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp quyến rũ đang bước đến, chính là Ngụy Thi Thi và thanh niên Huyết tộc đó.
Diệp Thiên cảm nhận được khí tức tà ác đặc thù của Huyết tộc ở xung quanh thì ngoảnh đầu lại nhìn ngay, vừa hay nhìn thấy một người thanh niên tóc vàng, mắt xanh đang ôm Ngụy Thi Thi bước vào.
Hắn choàng tay phải lên cổ của Ngụy Thi Thi, Ngụy Thi Thi thì khép nép như một con chim nhỏ, tựa bên cạnh hắn.
Bành Lượng nhìn thấy Diệp Thiên ngoảnh đầu lại thì cũng nhìn theo ánh mắt của Diệp Thiên, cậu ta bỗng giật mình giống như bị sét đánh.
Cậu ta nhìn thấy Ngụy Thi Thi và thanh niên tóc vàng cùng nhau ra vào khách sạn thì đã cảm thấy thế giới như sụp đổ rồi, giờ lại nhìn thấy hai người họ có đôi có cặp với nhau, xuất hiện trước mặt cậu ta, cảm giác đau đớn và giày vò đó khiến toàn thân chàng trai trẻ run lên, nói không nên lời, chỉ nhìn hai người đó chằm chằm.
Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, cậu chỉ tập trung sự chú ý vào thanh niên tóc vàng, ánh mắt thoáng vẻ nguy hiểm.
Thường thì khi Bành Lượng gặp phải chuyện thế này, cậu sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, nhưng đây là chuyện tình cảm giữa Bành Lượng và Ngụy Thi Thi, vì thanh niên tóc vàng đó, Ngụy Thi Thi đã lựa chọn phản bội lại Bành Lượng, sà vào vòng tay của hắn, cậu cũng không thể nào ép Ngụy Thi Thi hồi tâm chuyển ý được.
Tình cảm không thể nào miễn cưỡng, dù cho cậu có là bá chủ thiên hạ thì cũng không thể nào thay đổi được suy nghĩ của người khác, cậu chỉ liếc nhìn hai người họ rồi lập tức lờ đi.
Ngụy Thi Thi và thanh niên tóc vàng đẩy cửa bước vào, cô ta không chú ý thấy Diệp Thiên và Bành Lượng, chỉ tiến đến chiếc bàn gần trung tâm nhất trong vòng tay của thanh niên tóc vàng.
Bành Lượng cứ nhìn hai người họ mãi mà không chớp mắt, lúc thanh niên tóc vàng đỡ Ngụy Thi Thi ngồi xuống thì đã liếc mắt nhìn sang bên cạnh và đã nhìn thấy Bành Lượng.
Hắn nhếch mép cười khiêu khích, cố tình kéo Ngụy Thi Thi lại sát hơn và lên giọng cao hơn.
“Bé cưng, hình như người yêu cũ của em cũng ở đây đấy!”
Ngụy Thi Thi nghe vậy thì mặt liền cứng đờ, ngoảnh đầu lại nhìn với vẻ bất ngờ, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Bành Lượng, họ nhìn vào mắt nhau. Ánh mắt của Ngụy Thi Thi bình thản, giống như đang nhìn một người dưng không hề quen biết, chỉ nhìn qua rồi lờ đi ngay.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!