Cậu rất muốn biết, thanh niên tên là Hứa Bác Thuần kia rốt cuộc định làm gì.
Cậu đứng ở sân bay, đợi Hứa Bác Thuần đi xuống. Đúng lúc này, cậu khựng mắt.
“Cô ở đây đợi tôi!”
Diệp Thiên lên tiếng khiến Đàm Băng Băng không hiểu. Khi cô ta còn đang cảm thấy nghi ngờ thì Diệp Thiên đã quay người đi về một hướng khác.
“Hả?”
Cô ta cảm thấy kỳ lạ, nhìn về phía Diệp Thiên. Khoảnh khắc Diệp Thiên bước ra, một người đàn ông trung niên với dáng người cao lớn, khuôn mặt khá bình thường đang đi ra khỏi sân bay từ hướng ngược lại
Diệp Thiên cách người này tầm mấy mét. Hai người nhìn nhau chăm chăm như có pháo hoa vô hình nổ tung.
Bọn họ dường như cùng đi về phía đối phương, tiết tấu bước chân không hề có sự khác biệt. Sau vài bước thì họ đã lướt qua nhau.
Trong nháy mắt, Diệp Thiên và người đàn ông trung niên nhìn nhau. Diệp Thiên tỏ ra kinh ngạc tới bất ngờ.
Khoảnh khắc người đàn ông sượt qua vai cậu, một luồng sức mạnh bao trùm nơi khu vực vai tiếp xúc.
Cả hai đều kiềm chế sức mạnh một cách hoàn hảo, không để lộ ra ngoài. Chỉ là bọn họ đang thầm chiến đấu, trận chiến này hừng hực nhưng những người có mặt xung quanh thì không cảm nhận được bất kỳ điều gì, chỉ có Đàm Băng Băng là có thể nhận ra được chút ít.
Người đàn ông trung niên nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng. Người này khẽ nói nhỏ chỉ đủ để Diệp Thiên nghe thấy.
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi!”
Diệp Thiên không cần suy nghĩ, chỉ nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trăng ngần.
“Long Hoàng!”
Diệp Thiên buột miệng.
Người đàn ông trung niên có tướng mạo binh thường, ăn mặc cũng rất đơn giản, nhìn không hề gây sự chú ý nếu đi giữa đám đông. Nhưng càng là người như vậy thì sức mạnh trong cơ thể lại càng hùng hậu. Đối kháng với Long Hoàg thì không khác gì đi vào một quả núi, thật thâm sâu khó lường.
Tại Hoa Ha, người có tu vi như vậy, trong số những nhân vật mà Diệp Thiên biết, cũng chỉ có cao thủ siêu cấp hàng đầu trong truyền thuyết là Long Hoàng mà thôi.
“Ấy sao cậu lại biết là tôi?”
Người đàn ông trung niên tỏ ra kinh ngạc. Khoảng khách ông lướt qua vài Diệp Thiên có vài giây, sau đó hai người đứng quay lưng vào nhau.
Ông khẽ người, cố gắng đè giọng nói của mình xuống chỉ đủ để Diệp Thiên nghe thấy.
“Toàn bộ người trong sân bay này, không một ai có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa chúng ta”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!