Anh ta chỉ thẳng vào Diệp Thiên, đôi mắt chẳng mấy thiện cảm.
Diệp Thiên trông vô cùng thản nhiên, chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái, chỉ thản nhiên nói: “Đây là lời tôi nói, anh muốn thế nào??”
“Hả?”, Hứa Bác Thuần nhếch miệng cười dữ tợn, nhìn Diệp Thiên giống như nhìn một kẻ đã chết.
“Được lắm nhóc. Cậu giỏi lắm. Tôi thích những người cứng đầu như cậu!”
Anh ta nhìn xung quanh, sau đó trầm giọng: “Đang ở trên máy bay, tôi không so đo với cậu. Lát nữa đáp xuống thủ đô, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là hậu quả của việc lỡ lời!”
Diệp Thiên khẽ ngẩng đầu, nhìn Hứa Bác Thuần rồi nhếch miệng cười chế giễu.
“Vậy sao, tôi rất mong đợi đấy!”
Nói xong, cậu bèn nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
“Được, được lắm”, Hứa Bác Thuần chỉ nói ba từ mà dường như khiến nhiệt độ càng lúc càng giảm xuống.
“Hứa Bác Thuần, anh đừng làm trò linh tinh. Diệp Thiên chỉ nói thôi, nói đùa, tôi không cho phép anh động vào cậu ấy!”
Lâm Hiểu Nguyễn nghe hai người nói chuyện gì chau mày, uy hiếp Hứa Bác Thuần.
“Tiểu Nguyễn, không phải anh không nể mặt cậu ta mà là vì thằng nhóc này khoa trương quá!”
Người thanh niên nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Thằng nhóc này đã khiêu khích anh. Sau khi hạ cánh, anh nhất định sẽ cho cậu ta biết thế giới này rộng lớn như thế nào. Em đừng ngăn cản anh!”
Anh ta nói xong thì cũng quay về chỗ ngồi, bắt đầu hoan tưởng viễn cảnh sẽ bắt Diệp Thiên quỳ gối, dập đầu ở cửa máy bay của mình.
Nhìn thấy Hứa Bác Thuần rời đi, Lâm Hiểu Nguyễn mới lo lắng nhìn Diệp Thiên: “Diệp Thiên, lát nữa xuống máy bay, cậu mau chóng rời đi. Tên đó là một tên điên, làm việc không chịu hậu quả, cậu nhất định không được ở lại sân bay, biết chưa?”
“Tôi làm thế nào là việc của tôi, cô không cần lo lắng!”
Giong của Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng. Cậu chỉ nói một câu nhưng chứng tỏ lời gợi ý của Lâm Hiểu Nguyễn không hề có tác dụng.
Lâm Hiểu Nguyễn thấy vậy thì biết là khuyên cũng vô ích nên cảm thấy bất lực với sự tự cao tự đại của Diệp Thiên. Cô ta đanh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng muốn nói chuyện với Diệp Thiên đã hoàn toàn biết mất.
Diệp Thiên im lặng. Khoảng thời gian sau đó, hai người không còn nói gì nữa. Ba tiếng đồng hồ sau, khi thời gian nặng nề trôi qua thì chiếc máy bay cũng đã đáp xuống sân bay thủ đô.
Diệp Thiên mặc kệ Lâm Hiểu Nguyễn, chỉ đứng thẳng dậy xuống máy bay theo dòng người. Đàm Băng Băng đi ngay sau cậu.