Diệp Thiên vẫn không động đậy, thậm chí còn không hề mở mắt ra. Cậu vừa ngồi xuống đã tiến vào trạng thái tu luyện, không nghe không thấy bất cứ thứ gì ở thế giới bên ngoài, không hề có phản ứng.
Còn mười phút nữa là máy bay khởi hành, một cô gái trẻ ngoài hai mươi tuổi, mặc bộ sườn xám truyền thống, vóc người mảnh khảnh lên máy bay, trong lúc bước đi lộ ra phong cảnh động lòng người.
Theo sau cô ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc Âu phục giày da, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, trông có vẻ là một người thành công ở tầng lớp cao.
Có vẻ như anh ta đi theo cô gái đó, luôn đi phía sau cô ta.
Mặc dù vẻ ngoài của cô gái không đến mức nghiêng nước nghiêng thành đặc trưng của một người tu luyện như Đàm Băng Băng, nhưng cũng là người đẹp trong trăm người mới có một, ở cấp bậc đủ để làm hoa khôi của khoa đại học. Chỉ là trên mặt cô ta vương nét buồn, dường như có tâm sự gì đó.
Cô ta đi theo lối đi tìm kiếm chỗ ngồi của mình, người đàn ông phía sau thấy vậy thì kiêu ngạo nói: “Tiểu Nguyễn, anh đã nói rồi, tối hôm qua có thể đặt vé trước, ngồi ở khoang hạng nhất. Với thân phận của chúng ta sao có thể ngồi ở khoang phổ thông hạ cấp như này?”.
Anh ta nói chuyện không hề cố ý đè giọng, xung quanh không ít người đã nghe thấy, mười mấy ánh mắt bất thiện lập tức nhìn về phía anh ta, mang theo sự oán hận và tức giận.
Người đàn ông trẻ tuổi nói vậy chẳng phải đang đụng chạm đến tất cả mọi người trong khoang phổ thông hay sao? Gì mà khoang phổ thông hạ cấp? Lẽ nào người ngồi khoang phổ thông đều hạ cấp hết, chỉ có một mình anh ta là cao cấp?
Mặc dù bọn họ không đứng ra phản bác, nhưng lại cực kì bất mãn với anh ta.
Người phụ nữ chú ý đến tâm trạng của những người xung quanh, cô ta nhíu mày, nói với người đàn ông: “Hứa Bác Thuần, tôi không cần anh đi theo tôi, là anh tự đi theo đấy chứ!”.
“Đối với tôi mà nói, dù là khoang phổ thông hay khoang hạng nhất đều chẳng có gì khác nhau. Nếu anh thấy không hài lòng thì anh có thể đi đổi khoang, tôi không đi cùng anh đâu!”.
Rõ ràng cô gái không thích gì người đàn ông trẻ tuổi này, cô ta nói xong thì tiếp tục đi tìm chỗ ngồi, cuối cùng dừng lại bên cạnh Diệp Thiên.
“Là chỗ này!”.
Cuối cùng cô ta cũng tìm được chỗ ngồi, ngay bên cạnh Diệp Thiên. Diệp Thiên ngồi ở phía ngoài, cô ta thì ở phía trong.
“Thật ngại quá, có thể cho tôi vào trong không?”.
Cô ta nhìn Diệp Thiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có thể nhỏ giọng gọi, lịch sự hỏi.
Cô ta vừa lên tiếng, vừa quan sát gương mặt Diệp Thiên, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Diệp Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt bình thản, vô cùng tĩnh tại, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức khiến người ta vui vẻ thoải mái, không kìm được muốn đến gần hơn.
Hơn nữa, Diệp Thiên mặt mày tuấn tú, gò má giống như dao gọt, đường cong góc cạnh rõ ràng, còn đẹp hơn những ngôi sao nổi tiếng với vẻ điển trai trên truyền hình gấp mấy lần.
Với hoàn cảnh gia đình và bối cảnh của cô ta, cô ta đã gặp qua không ít người đẹp trai, nhưng vẻ đẹp đặc biệt như Diệp Thiên thì vẫn là lần đầu gặp.
Trong lúc cô ta nói, Diệp Thiên đã mở mắt ra, đôi mắt đen láy như mực giống như sao đêm nhìn thẳng vào cô ta.
Chỉ một ánh nhìn này, cô ta lại có chút thất thần, nhất thời đứng ngây ra tại chỗ, quên phản ứng.
“Cô vào đi!”.
Lúc cô ta ngây người, Diệp Thiên đã đứng lên, nhường một phần không gian để cô ta đi qua.
“A! Được!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!