Ông ta quay đầu nhìn chằm chằm đám mây hình nấm, chỉ nhìn thấy một bóng hình dần dần ngưng tụ lại, làn gió thổi qua cuốn trôi mây đen, cuối cùng xuất hiện một thanh niên cao lớn cứng cáp, không phải Diệp Thiên thì còn ai được chứ?
Toàn bộ quần áo trên người Diệp Thiên đều rách nát, tựa như vừa trải qua một trận nổ kinh người vậy, bi thiêu rụi hầu như không còn gì, gần như chỉ còn lại từng sợi tơ chỉ, quần thường bên dưới cũng bị cháy gần hết, trông rất chật vật.
Nhưng gương mặt cậu vẫn vô cùng tự tin, hai mắt sáng rực, cả người từ trên xuống dưới không hề có vết thương, không hề bị tổn hại gì.
Đàm Băng Băng nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng như điên, lúc này cô ta mới phản ứng lại, bản thân đã cùng Diệp Thiên thực hiện khế ước thần hồn, một khi Diệp Thiên chết đi thì khế ước thần hồn trong cơ thể cô ta sẽ tự động biến mất.
Mà hiện tại, khế ước thần hồn vẫn nguyên vẹn như cũ, rõ ràng Diệp Thiên cũng chưa từng thất bại, cô ta gần như đã quên mất chuyện này!
Nhìn Diệp Thiên xuất hiện, đôi mắt Đàm Băng Băng lại càng ngấn nước, khoảnh khắc vừa rồi, thật sự cô ta có ý định chịu chết cùng Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên? Cậu chưa chết?”
Jone ôm cánh tay bị cắt cụt, không kiềm được lùi ra sau cả mười trượng, đứng cùng chỗ với Doyle, ánh mắt thay đổi không ngừng.
Ánh mắt Doyle cũng hoảng hốt, như thể không dám tin mọi chuyện trước mắt, vừa nãy Diệp Thiên đã bị nổ tung cả người, Thái Cực Đồ trắng đen này là dùng chân khí mạnh mẽ của hai người bọn họ ngưng tụ thành, sau khi bùng nổ phạm vi sức mạnh vụ nổ có thể phá huỷ ba bốn tòa biệt thự, những vật trong bán kính hơi mười trượng cũng có thể bị phá huỷ.
Cho dù là một vương cấp đối mặt với một vụ nổ như vậy thì cũng là thập tử nhất sinh, chắc chắn sẽ bị thương nặng, trừ khi tu vi đạt đến cảnh giới như mấy người Long Hoàng, thẩm phán vương, giáo hoàng thì mới có thể bình an vô sự.
Nhưng Diệp Thiên lại không hề bị tổn hại gì, hơi thở vẫn như cũ, không những vậy, cậu còn đánh ra một kiếm, chặt đứt cánh tay của Jone, như vậy sao bọn họ không chấn động được chứ?
“Mấy tuyệt kỹ bèo bọt này mà cũng muốn giết tôi?”
Diệp Thiên đứng giữa không trung, từ trong mây đen bước ra từng bước, ánh mắt lạnh nhạt, sâu thẳm như vì sao.
Điển Vinh nhìn Diệp Thiên xuất hiện, thấy cậu còn không bị thương gì, hai mắt lập tức trợn tròn, cũng vô cùng hoảng sợ.
“Vậy mà không bị sao?”
Ông ta nuốt nước bọt, ánh mắt lại càng chấn động.
Ông ta chính là lão tông chủ của Phi Giáp Môn, là quản lý duy nhất cả trăm năm nay của Phi Giáp Môn, đã sớm tu luyện trọn vẹn các tuyệt nghệ mọi cấp bậc của Phi Giáp Môn, thân xác cũng đã tiến gần tới Kim Cương Bất Hoại.
Nhưng vừa nãy Diệp Thiên tay không rung chuyển Hắc Bạch Niết Bàn, quả thực khiến ông ta kinh sợ một hồi, mà bây giờ Diệp Thiên lại đối mặt trực diện với vụ nổ của Hắc Bạch Niết Bàn mà không hề bị thương gì, sức mạnh thân xác như vậy đã vượt ngoài tầm hiểu biết của ông ta.
“Thần Ma Chi Khu, Diệp Lăng Thiên thật sự đã vượt ngoài thân xác nhân loại, đạt đến Thần Ma Chi Khu rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!