Diệp Thiên nhìn chằm chằm cô ta một lát, ánh mắt chợt nheo lại.
“Chẳng lẽ đây là… đoạt xá?”
Cậu bỗng nhiên hiểu ra, sức mạnh linh hồn mạnh mẽ mà cậu phát hiện ra cũng không phải đến từ bản thân cô gái, mà là đến từ một kẻ bên ngoài. Nói cách khác, linh hồn thể này căn bản không phải là linh hồn của cô gái, mà chính là linh hồn thể tách ra từ một cơ thể đã chết.
Người tu luyện sức mạnh tinh thần, tu vi đạt đến trình độ nhất định sẽ có thể tập trung tinh thần, cường hóa linh hồn. Ở một số đại sư sức mạnh tinh thần, cho dù thể xác đã chết thì tinh thần vẫn vĩnh hằng, dùng trạng thái năng lượng thể hoặc linh hồn thể tồn tại trên thế gian.
Ví dụ như một số quỷ thần của Đảo Quốc, một số đền thờ chính là nơi cung phụng những linh hồn thể này.
Diệp Thiên cũng không nghĩ đến, trong thần linh mật tàng này lại xuất hiện một linh hồn thể lớn mạnh, hơn nữa nhìn tình huống hiện giờ, rõ ràng linh hồn thể này đang tấn công Thần Phủ của cô gái.
Một khi Thần Phủ của cô gái bị nó công phá, vậy quyền sử dụng tinh thần, ký ức, thậm chí là thân thể đều sẽ bị linh hồn thể này chiếm giữ hoàn toàn. Đến sau cùng, tinh thần cô gái ban đầu sẽ dần dần hao mòn hết, hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.
Mà toàn bộ cơ thể cô ta sẽ bị linh hồn thể này chiếm giữ, và linh hồn thể này cũng bởi vậy mà sống lại, trở thành chủ nhân của cơ thể này, đây chính là ‘đoạt xá’ trong truyền thuyết xa xưa.
Diệp Thiên cũng đã nhìn thấy ghi chép liên quan bên trong sách cổ, đối với loại chuyện này, trái lại cũng không có gì hiếm lạ, chỉ là cậu không ngờ lại có một cô gái ngàn dặm xa xôi chạy đến vùng đất hoang vu của sa mạc Trung Đông này, sau đó bị linh hồn thể rời rạc ở nơi này cưỡng ép đoạt xá.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn hồi lâu, cậu có thể cảm nhận thấy, sức mạnh linh hồn của cô gái ban đầu càng ngày càng yếu, mà tấn công của linh hồn thể cũng càng ngày càng mạnh, chỉ thiếu chút nữa là có thể hoàn toàn công phá Thần Phủ của cô gái rồi.
Mặc dù biết lúc này cô gái đang trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc, nhưng Diệp Thiên vẫn không hề ra tay, đối với cậu mà nói, cô gái này cũng chỉ là một người xa lạ, vạn vật trên thế gian đều có định luật của nó, mỗi người đều có số mệnh riêng, cậu cũng không muốn cưỡng ép sửa đổi.
Nếu không phải cô gái này thèm muốn thần linh mật tàng thì sẽ không chạy đến nơi này, cũng sẽ không bị linh hồn thể rời rạc ở nơi này chú ý đến.
Tất cả những điều này đều là nhân quả báo ứng, đâu có liên quan gì đến cậu?
Cậu bước một bước về phía trước, bàn chân đã giẫm lên trên mặt hồ, cậu định đi qua hồ nước đến trước vách đá hấp thụ toàn bộ Linh Tuyền Sinh Mệnh còn sót lại.
Ngay khi cậu bước ra bước thứ hai, cô gái vốn nhắm nghiền hai mắt kia bỗng nhiên mở mắt.
“Vù!”
Một gợn sóng sức mạnh tinh thần lấy cô ta làm trung tâm rồi dập dờn tỏa ra xung quanh, kình lực mạnh mẽ, trực tiếp phá tan núi rừng, đánh nát vô số cây cối xung quanh.