Cô chưa bao giờ nghĩ rằng lúc này Diệp Thiên lại có thể giao đấu với môn chủ của Phi Giáp Môn mà bọn họ không thể nào đủ đẳng cấp nói chuyện. Cậu sở hữu sức mạnh kinh người khiến cô ấy nhất thời không thể hoàn hồn.
Điển Vinh giơ tay lên đỡ nắm đấm, biểu cảm hung hăng với đôi mắt âm trầm.
“Diệp Lăng Thiên, cậu quá cuồng ngạo rồi!”
Mặt ông ta tối sầm. Ông ta đường đường là lão tổ tông của Phi Môn Giáp, thống lĩnh tiền Thanh đại nội, hộ vệ hoàng gia, từng khiến những kẻ mạnh của phương Tây phải nghe mà sợ.
Vậy mà Diệp Thiên lại không hề nể mặt, thậm chí có ra tay quyết liệt. Điều này đồng nghĩa với việc tuyên chiến với kẻ mạnh hàng đầu phương Đông.
Đã hàng trăm năm rồi ông ta chưa được cảm nhận một trận chiến với con người. Khắp phương Đông, người dám ra tay với ông ta chẳng có mấy người. Diệp Thiên chính là người đầu tiên trong hàng trăm năm qua.
“Tôi nói rồi, ai dám xâm phạm ốc đảo thì ắt bị giết!”
“Hơn nữa tôi cũng muốn lĩnh giáo, vương cấp hàng trăm năm qua rốt cuộc có gì khác biệt.
Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng nhưng trong sâu đôi mắt khẽ hiện lên sự khiêu chiến khiến cho Điển Vinh sững sờ.
“Diệp Lăng Thiên, cậu và tôi đều là kẻ mạnh của Hoa Hạ, đều là vương cấp của Đông Phương. Theo lý mà nói, chúng ta nên có cùng mối thù, chiến đấu chống bên ngoài, cống hiến cho tương lai của phương Đông chứ không phải là giết hại lẫn nhau!”
“Mật tàng thần linh của phương Tây, trước mắt người biết chỉ có tôi và cậu. Chúng ta có thể cùng vào trong, ai lấy thứ người đó cần, tự nâng cao tu vi của mình, như vậy chẳng phải là hoàn hảo sao!”
“Sao cậu cứ cố chấp phải ra tay với tôi ở sa mạc Trung Đông chứ?”
Nếu là ông ta của hàng trăm năm trước đây, bất luận Diệp Thiên là ai, là thân phận gì thì Điển Vinh chắc chắn sẽ không nói nhiều lời mà sẽ chiến một trận sống chết vơi Diệp Thiên.
Thế nhưng trải qua hàng trăm năm, cùng với sự kiện tẩy lễ trong trận chiến vương cấp nên ông ta đã sớm không còn sự lỗ mãng như xưa nữa. Ông ta biết giờ điều quan trọng nhất chính là không được xung đột với đối thủ này.
Hơn nữa ông ta và Hoa Hạ đều là kẻ mạnh của Hoa Hạ, đều cùng thuộc trận doanh của đông Phương. Vì một mật tàng thần linh, ông ta thật sự không nghĩ ra được lý do ra tay với Diệp Thiên.
Diệp Thiên thản nhiên, chỉ tiến về trước một bước.
“Không ra tay cũng được. Đưa người của Phi Giáp Môn và cả những người tới đảo Kho Báu đều rời đi hết!”
“Mật tàng thần linh này thuộc về tôi!”
Lời của Diệp Thiên nếu như là trong phim truyền hình thì chắc chắn sẽ là lời đối thoại bá đạo nhất. Nhưng lúc này, cậu không hề dao động, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!