Vì lo cho bệnh của ông nội, lúc này cô ấy không hề nghĩ đến sự an nguy của bản thân, mà chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, cho đến khi tìm thấy nước suối thần kỳ đó mới thôi.
“Ồ? Ý của cô là bây giờ cô có một mình nhưng vẫn muốn đi tìm dòng nước suối đó sao?”.
Khóe miệng Diệp Thiên nở nụ cười, mang vẻ chế giễu.
“Cô tốt nhất là nghĩ cho kỹ, bây giờ cô chỉ có một mình, cô không sợ hai người chúng tôi là người xấu, sẽ làm gì đó với cô dọc đường sau đó ném cô lại rồi bỏ chạy sao?”.
Cô gái rõ ràng không phải là những cô bé chưa trưởng thành, ánh mắt kiên định, nở nụ cười nói.
“Nếu các anh muốn làm như vậy thật, thì ở sa mạc này tôi không có chút sức lực phản kháng nào cả!”.
“Nhưng nếu các anh làm theo như tôi nói, đồng ý làm việc cho tôi, thì thù lao mà các anh nhận được sẽ vượt qua cả sức tưởng tượng của các anh, sau này muốn chọn người phụ nữ nào cũng được chọn thoải mái!”.
“Điều quan trọng hay không quan trọng với bản thân, tôi tin là các anh đều vô cùng biết rõ cái nào nên cái nào không!”.
Biểu cảm của Diệp Thiên không thay đổi, nhưng cậu lại dấy lên chút hứng thú, cô gái này tuy vừa rồi phải trải qua sự tuyệt vọng khi một mình đi trên sa mạc, vừa mệt vừa khát, nhưng sau khi ăn xong và hồi sức, khắp người lại toát lên phong thái của một chủ tịch thương mại, từng câu nói đều suy nghĩ kỹ mới nói, âm thầm nắm giữ thế cục toàn bộ.
Diệp Thiên trầm tư một lúc, lắc đầu cười.
“Phụ nữ, không thể không công nhận, cô có chút thú vị đấy, vận may của cô cũng rất tốt!”.
“Ốc đảo mà cô nói chắc cũng là nơi mà tôi đang cần tìm, nể tình cô vì cần thuốc cho ông nội cô, chúng tôi sẽ đưa cô cùng đi!”.
Diệp Thiên chỉ sang tài xế bên cạnh, rồi bình tĩnh nói.
“Thật sao?”.
Cô gái mở tròn mắt vui sướng, cô ấy vốn tưởng sẽ phải thuyết phục bọn Diệp Thiên lúc lâu, nhưng không ngờ chưa nói được vài câu Diệp Thiên đã đồng ý luôn.
“Nói trước với cô là, chúng tôi chỉ phụ trách đưa cô đến nơi đó, còn tất cả mọi việc về sau chúng tôi đều không chịu trách nhiệm, cô chỉ có thể dựa vào bản thân, hoặc tìm người khác giúp đỡ, chúng tôi sẽ không giúp cô nữa!”.
“Hơn nữa đưa cô đến đó sẽ mất một triệu tệ, cô phải trả cho tài xế của tôi đầy đủ, có vấn đề gì không?”.
Đối với nhà họ Tần ở Đảo Kho Báu mà nói, một triệu tệ chẳng là gì cả, chỉ cần bọn Diệp Thiên đồng ý đưa cô ấy cùng đi, cô ấy đã phải tạ trời tạ đất rồi, làm gì có chuyện không đồng ý.
Cô ấy gật đầu lia lịa, đồng ý một cách hào phóng: “Tôi trả hai triệu tệ, chỉ cần các anh đưa tôi đến nơi tôi muốn, xong việc tôi sẽ liên lạc với bên ngoài rồi lập tức chuyển khoản cho các anh!”.
“Ok!”, Diệp Thiên khẽ gật đầu, sau đó nháy mắt với tài xế, tài xế nhấn vào chân ga, chiếc xe việt dã được phóng với tốc độ nhanh nhất, cát sa mạc bay mù mịt, khắp nơi đều là bụi.
Cả quãng đường đi, không có bất kỳ công trình nhà cửa nào, cũng không có chút dấu hiệu của ốc đảo hay cây khô, khắp hơi đều hoang vu, giống như thể ở trong hoang mạc bất tận này, chỉ có ba người Diệp Thiên vậy.
Tài xế cho dù đi về hướng nào, phía trước đều là dải sa mạc không thấy điểm cuối, hoàn toàn không có chút bóng dáng của ốc dảo, sau nửa tiếng, cô gái ngồi phía sau đã dấy lên vẻ lo sợ.
“Không tìm thấy sao?”.
Trong ánh mắt cô ấy lóe lên vẻ thất vọng cực độ, lần này cô ấy đến sa mạc trung đông, tuy lúc đi mang theo vô vàn hi vọng, nhưng cũng không chắc chắn được bản thân có thể tìm được nước suối trong truyền thuyết hay không.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!