Bên dưới khách sạn Yellen, Diệp Thiên tiễn Lương Thi Vận ra tới tận cửa, trước khi đi, Lương Thi Vận thoáng chần chừ, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“À phải rồi tướng Diệp, có câu này là do thủ lĩnh Ám Bộ nhờ tôi chuyển lời cho anh. Đây không phải ý của chính phủ, mà là ý tứ cá nhân của thủ lĩnh!”
“Cô nói đi!”, Diệp Thiên đứng lại, đợi cô ta nói tiếp.
“Thủ lĩnh Ám Bộ nói, cao thủ vương cấp hai bên Đông – Tây sắp khai chiến!”
Nói xong câu này, cô ta ngồi vào xe chuyên dụng của khách sạn mà rời đi luôn, để lại Đàm Băng Băng đang khiếp sợ và Diệp Thiên thoáng biến sắc.
“Cậu chủ, lời nói của thủ lĩnh Ám Bộ có ý gì? Chẳng lẽ nói, trận chiến vương cấp sắp nổ ra một lần nữa sao?”
Diệp Thiên không đáp lời, nhưng ánh mắt sáng quắc như đang suy tư điều gì đó.
Một hồi lâu sau, cậu xoay xoay khớp cổ, toét miệng cười.
“Đi thôi nào, thần linh mật tàng, cũng nên đi học hỏi chút!”
“Ào ào!”
Trên sa mạc Gobi, một chiếc xe việt dã lao tới với tốc độ cực nhanh, để lại dấu vết trên sa mạc mênh mông bát ngát, giống như một con rắn đang bơi lội xung khắp nơi!
Trên xe, Diệp Thiên ngồi trên ghế lái phụ, ghế lái chính là tài xế toàn chuyên trách mà những danh gia vọng tộc ở Yellen sắp xếp cho cậu.
Ở băng ghế sau của chiếc xe việt dã, có đầy đủ thức ăn và nước uống, cũng chuẩn bị đầy đủ lốp xe, để những người trên xe có thể ăn uống thoải mái.
Diệp Thiên khẽ nhắm mắt lại, đeo một cặp kính râm dày cộp, giống như du khách đi du lịch sa mạc, trên xe chỉ có cậu và tài xế, Đàm Băng Băng không đi theo.
Sau khi Diệp Thiên nói hướng đi thì liền sai Đàm Băng Băng về Hoa Hạ, để bảo vệ đám người Tề Văn Long về nước an toàn, còn bản thân cậu bắt đầu đi về phía sa mạc vô tận để tìm Thần linh mật tàng Phương Tây trong truyền thuyết.
Một thần linh mật tàng vượt qua vương cấp cũng có sức hấp dẫn không nhỏ đối với Diệp Thiên, cậu rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc thần linh Phương Tây mạnh và bí ẩn cỡ nào.
Chiếc xe việt dã đi về phía trước sa mạc, vô số cát vàng bị bánh xe làm lệch hướng, trong nháy mắt toàn bộ sa mạc chỉ còn một mình chiếc xe của Diệp Thiên.
“Hửm?”
Diệp Thiên nhắm nghiền hai mắt từ đầu đến cuối, kính râm che đi ánh mặt trời gay gắt, chiếc xe việt dã chạy được nửa tiếng, đến hiện tại, tài xế đột nhiên hét lên một tiếng.
“Thưa cậu, hình như trước mặt có người, là một cô gái!”
Tài xế nhìn chằm chằm về phía trước, báo cáo với Diệp Thiên.
Diệp Thiên không nhúc nhích, nhẹ nhàng nói.
“Đừng bận tâm, cô ta đi đường của mình, chúng ta đi đường của chúng ta”