“Đi thôi, đi gặp cô ấy xem!”.
Một người có thể không ngại nghìn dặm xa xôi từ Hoa Hạ chạy đến Trung Đông tìm cậu, tin rằng sự việc không đơn giản. Cậu quấn áo tắm vào, để lộ lồng ngực rắn chắn, sải bước ra ngoài cửa.
Trước phòng tổng thống của khách sạn Yellen, một cô gái thành khẩn đứng đó, vóc người cao thẳng, động tác đúng mực, vừa nhìn đã biết được sự giáo dục của một gia đình tốt đẹp. Trong ánh mắt, bước đi của cô ta mơ hồ lộ ra khí chất đặc biệt chỉ có ở quân nhân, chính là con gái của Lương Long Đình, Lương Thi Vận.
Cô ta đứng trước cửa, nhìn đồng hồ, đầu mày hơi nhíu lại. Từ khi cô ta đến đây đã đứng đợi nửa tiếng đồng hồ. Với thân phận của cô ta, ở khắp Hoa Hạ, người có thể khiến cô ta đợi nửa tiếng như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng người mà cô ta đang chờ lúc này quả thật không hề tầm thường. Dù trong lòng cô ta có chút tức giận, nhưng vì lòng hiếu kì và việc quan trọng mình đang đảm nhận, cô ta không đợi không được.
Lúc cô ta ngẩng đầu lên, nghe tiếng bước chân có quy luật của Diệp Thiên, cô ta quay đầu lại nhìn, vừa khéo nhìn thấy một thanh niên mặc áo tắm, để ngực trần đi tới.
Gương mặt của thanh niên tuấn tú vô cùng, đôi mắt sâu như sao trời, bước chân vững vàng, thể hình mạnh mẽ. Nhưng lúc này cậu lại đang mặc áo tắm, quần áo xộc xệch, đi chân trần làm tăng thêm sự lưu manh, khiến một người xuất thân từ gia đình quân nhân như cô ta có chút không thích ứng được.
“Lẽ nào cậu ta là tướng Diệp, Diệp Lăng Thiên?”.
Cô ta âm thầm suy đoán, còn Diệp Thiên thì đã lên tiếng.
“Cô Lương, để cô chờ lâu rồi”.
Diệp Thiên nói giọng bình thản, lời ít ý nhiều, khiến Lương Thi Vận hơi sửng sốt.
Mặc dù cảm thấy cách ăn mặc của Diệp Thiên lúc này hơi quái dị, nhưng Lương Thi Vận vẫn chỉnh đốn tinh thần, gật đầu tỏ ý với Diệp Thiên.
“Xin chào tướng Diệp, tôi là Lương Thi Vận, nhân viên tình báo của quân đội tỉnh Xuyên”.
Diệp Thiên thản nhiên gật đầu, vừa vung tay, cửa phòng đã mở ra.
“Mời!”.
Diệp Thiên thốt ra một chữ, đi thẳng đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống những kiến trúc xung quanh Yellen, trong mắt lộ ra sự sâu sắc như đế vương, mơ hồ toát ra vẻ ngạo nghễ của người đứng trên cao.
Lần này, một mình cậu lật nhào mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh ở Trung Đông, phá tan nghìn quân, khiến tâm cảnh của cậu lại có bước tiến không nhỏ.
Lương Thi Vận đi theo vào, Diệp Thiên chậm rãi quay người lại, chìa tay với cô ta.
“Mời ngồi!”.
Lương Thi Vận gật đầu, ngồi xuống trước mặt Diệp Thiên. Diệp Thiên mặc áo tắm, ánh mắt hờ hững, không biểu lộ điều gì đặc biệt với một Lương Thi Vận giống nữ anh hùng đó. Cậu ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng không chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!