Vốn dĩ cậu muốn dùng “Thiên Nguyệt Luân” này để đối phó với những vương cấp trăm năm trước đã ẩn nấp chưa xuất hiện kia, nhưng không ngờ, hôm nay lại lấy ra để đối phó với những máy bay chiến đấu siêu thanh này.
Lúc trước cậu đã trốn trong thành, là vì để những máy bay chiến đấu siêu thanh này không thể định vị được cậu, dẫn bọn họ vào cự ly gần để đánh bom. Cứ như vậy, “Thiên Nguyệt Luân” của cậu mới có đất dụng võ, có thể đánh một đòn tuyệt sát.
Nhưng lực sát thương “Thiên Nguyệt Luân” tuy mạnh, tốc độ nhanh hơn tốc độ âm thanh cả ba bốn lần, nhưng khi dùng Thiên Nguyệt Luân cũng vô cùng hao tổn sức mạnh tinh thần, vừa nãy cậu dùng ba phần sức mạnh tinh thần còn lại cố ép sử dụng Thiên Nguyệt Luân, đã khiến sức mạnh tinh thần cạn kiệt, tổn thương đến thần phủ.
Nếu không phải cậu đã tu được Phệ Thiên Chi Thể, hơn nữa sức mạnh tinh thần đã đạt đến cảnh giới quy nguyên, thì một đòn vừa nãy cũng đủ để khiến thần phủ cậu vỡ nát, suy giảm căn nguyên linh hồn.
Nhưng cũng may, cậu đã thắng rồi, mặc dù tổn thất nghiêm trọng nhưng chỉ cầm một tuần, thì cậu có thể khôi phục lại sức mạnh tinh thần.
Hơn nữa, qua lần sử dụng Thiên Nguyệt Luân này, khiến sức mạnh tinh thần của cậu càng thêm cứng cỏi, cậu đã đi một bước đi rất có ý nghĩa cho việc sau này bước vào cảnh giới sức mạnh tinh thần tiếp theo.
Ánh sáng xanh sáng rực quanh người cậu, không hề suy giảm chút nào, hơn nữa các giác quan còn phóng đại đến cực điểm, nhìn ra xung quanh, cậu cũng có chút lo lắng, còn có lực lượng quân đội phía sau sẽ tới nữa.
Tổng cộng ba phút, không hề có động tĩnh gì, lúc này cậu mới thả lỏng, yên tâm hồn, đối phương đã không còn binh lực gì phía sau.
Trận chiến này, mặc dù tổn thất nghiêm trọng nhưng cậu tuyệt đối không hối hận, mà ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái, dù sao cậu cũng muốn dùng sức mình để làm lời cảnh tỉnh cho những nước lớn đương thời có mưu đồ với cậu.
Ánh sáng xanh trên người cậu biến mất dần, sau đó chân khẽ giẫm tạo ra luồng khí bỗng nhiên bay ra, trực tiếp thổi bay mấy trăm trượng.
Bên cạnh cậu, một chấm đen lẳng lặng xoay vòng, đang định rời đi, nhưng Diệp Thiên lại phóng nhanh đến, lập tức ngăn cả phía trước bóng đen, nắm lấy trong tay.
Là một máy bay không người lái với đầu dò camera tinh vi, Diệp Thiên biết rõ, đây là đầu não của bên quân đội đang quan sát tình hình thông qua camera này.
Cậu cầm camera quay về phía mình, giơ một ngón tay lên, giọng điệu u ám.
“Chuyện lần này, Diệp Lăng Thiên tôi nhớ rõ trong lòng!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!