Ngay lúc ấy, Lâm Trạch Nhu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Trạch Nhã.
“Chị, không phải tổng giáo quan đang ở đây sao, chúng ta đi nhờ cậu ấy giúp đỡ đi!”.
“Với thực lực của cậu ấy, cứu vài người có lẽ chỉ cần một cái nhấc tay!”.
Lâm Trạch Nhã cũng phản ứng lại ngay, trong mắt lóe lên sự mừng rỡ.
“Đúng nhỉ, sao chị lại không nghĩ tới chứ, còn có tổng giáo quan ở đây mà!”.
Hai người vô cùng ăn ý, đồng loạt nhìn sang Kỷ Nhược Tuyết.
“Tiểu Tuyết, đi thôi, em cùng bọn chị đi tìm tổng giáo quan!”.
Kỷ Nhược Tuyết còn đang mơ hồ đã bị hai cô gái đẩy ra khỏi phòng.
Bên trong trang viên khách sạn Yellen, Diệp Thiên vươn vai, đang định ra ngoài đi dạo cùng Đàm Băng Băng thì hai chị em nhà họ Lâm dẫn theo Kỷ Nhược Tuyết lo lắng chạy tới…
Diệp Thiên ngồi dựa trên ghế, nghe xong chuyện hai chị em nhà họ Lâm kể lại.
“Ý các cô là nhóm người Hắc Tháp, Thủ Thuật Đao, Bộc Phá, Cương Quyền và Lí Vân Phi đến Trung Đông làm nhiệm vụ, cứu một viện sĩ y học Hoa kiều và gia đình ông ấy, nhưng trong lúc làm nhiệm vụ đã bị một thế lực vũ trang không rõ thân phận ngăn cản, bây giờ đang bị nhốt ở một thành phố biên giới nước Y?”.
Diệp Thiên lời ít ý nhiều, khái quát lại những tin tức mà hai chị em nhà họ Lâm cung cấp.
“Đúng!”.
Lâm Trạch Nhã cầu xin Diệp Thiên: “Tổng giáo quan, mong cậu ra tay cứu bọn họ! Bọn họ đều do một tay cậu huấn luyện ra, xem cậu là tín ngưỡng và mục tiêu cả đời này. Bây giờ, người có thể cứu được bọn họ cũng chỉ có cậu mà thôi!”.
Lâm Trạch Nhu chắp hai tay, nhẹ nhàng bái lạy Diệp Thiên, trong mắt toát lên vẻ cầu xin.
Diệp Thiên không có hành động gì, chỉ đưa tay nâng cằm, cảm thấy hơi kì quái.
Cậu biết rõ tu vi của nhóm Hắc Tháp, Thủ Thuật Đao, Lí Vân Phi, cũng biết rõ bọn họ có thể làm được đến trình độ nào.
Mặc dù Trung Đông là nơi chiến loạn, cục diện căng thẳng, nhưng muốn đám Hắc Tháp cứu ba đồng bào người Hoa thì dễ như trở bàn tay.
Bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể đảm nhận nhiệm vụ này, huống hồ là cả bảy người cùng hành động?
Bảy người bọn họ kết hợp đủ để chèn ép một đội quân trăm người lính đánh thuê hạng hai, sức chiến đấu tương đương với một tiểu đội trang bị vũ khí hạng nặng, không dễ gì mà ngăn cản được bọn họ, huống hồ là vây nhốt.
Nhưng bây giờ, bảy người lại bị nhốt ở một thành phố biên giới nước Y. Vậy thì trang bị vũ khí, tài nguyên phía sau của thế lực vũ trang này chắc chắn là cực kì đáng sợ, e rằng đủ để sánh ngang với Vệ binh của một nước nhỏ.
Đây là điểm mà Diệp Thiên không hiểu được. Bộ đội vũ trang quy mô như vậy sao lại phô trương thanh thế vì bảy thành viên Nam Long Nhận nhóm Hắc Tháp và ba người nhân viên Hoa kiều đó, thật khác với lẽ thường.
“Tổng giáo quan!”.
Diệp Thiên đang suy ngẫm, hai chị em Lâm Trạch Nhã và Lâm Trạch Nhu ở bên cạnh lại cho rằng Diệp Thiên không muốn đi cứu viện, lập tức thấy sốt ruột. Hai người khom gối định quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!