“Thằng khốn, cậu muốn chết thật à?”.
Gân xanh trên bàn tay của Liêu Như Thành nổi lên, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Cậu ta là đệ tử của Tam Tuyệt Môn, trong các tu vi của những người trẻ trong môn phái, ngoài Kỷ Nhược Yên thuộc Tứ Mỹ Tam Tuyệt ra, thì cậu ta là mạnh nhất, năm nay cậu ta 22 tuổi, đã đạt đến đỉnh cao tông tượng của giới võ thuật, sánh ngang với tu vi của “Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Mỹ”, chỉ là vì tuổi hơi lớn hơn những người kia, cho nên mới chưa được liệt vào danh sách đó.
Trong giới võ thuật Hoa Hạ, 99% thiên tài võ thuật gặp cậu ta đều chắp tay chào, gọi một tiếng “anh Liêu”, vậy mà một thằng ranh bình thường không có chút tu vi võ công như Diệp Thiên lại dám ăn nói vô lễ, còn nói võ công cậu ta là võ mèo ba chân?
“Anh cứ thử xem sao!”.
Diệp Thiên ngồi thản nhiên trên sofa, không động đậy, căn bản không hề coi trọng Liêu Như Thành.
Những nhân vật được cho là thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ, chẳng qua chỉ là tương đối mà thôi, đừng nói là Liêu Như Thành, cho dù là Kỷ Nhược Yên, Diệp Tinh, Lí Thanh Du thì cậu đều không coi trọng.
“Muốn chết à!”.
Đôi mắt Liêu Như Thành như sương lạnh, khí thế cơ thể đột nhiên bộc phát, bình hoa bằng sứ ở hành lang ngay chân cậu ta đổ xuống vỡ vụn, cậu ta sải một bước, trong lòng bàn tay đã hội tụ nội lực, định dùng một chưởng đánh cho Diệp Thiên trọng thương.
“Anh Liêu!”.
Khi cậu ta đang định ra tay, Kỷ Nhược Yên đột nhiên chìa tay ra ngăn cậu ta lại.
“Cậu ta chẳng qua chỉ là giỏi ăn nói thôi, mục đích lần này đến đây của chúng ta đã đạt được, không cần thiết phải vì mấy câu nói của cậu ta mà tức giận!”.
Kỷ Nhược Yên lên tiếng, Liêu Như Thành lạnh lùng nhìn Diệp Thiên một cái, rồi mới rụt bàn tay lại, nhưng sát khí trong ánh mắt vẫn không hết.
“Nếu không dám ra tay thì đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, cút đi!”.
Diệp Thiên để hai tay ra sau đầu rồi tựa vào sofa, bộ dạng không chút sợ hãi.
Liêu Như Thành kìm nén cơn tức giận, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ranh con, cậu tốt nhất là nên cầu nguyện sau này đừng có gặp tôi, lần sau cậu sẽ không may mắn như vậy đâu!”.