“Tháng này, nói thật, cô ấy nhắc tới cậu vô số lần. Tôi và chị gái tôi cũng luôn đối xử tốt với cậu, muốn biết người khiến tiểu Tuyết si tình như vậy là người tuấn kiệt như thế nào. Nhưng nói thật, cậu khiến tôi thất vọng quá!”
Cô ấy nói lại chuyện về Kỷ Nhược Tuyết khi ở trong phòng cho cậu.
Diệp Thiên không quan tâm, thậm chí là không thèm buồn cả nhìn cô ấy.
“Cô có thất vọng về tôi hay không đó là suy nghĩ của cô, không liên quan tới tôi. Cô không cần chạy tới nói cho tôi biết!”
Lâm Trạch Nhu với ánh mắt lạnh lùng, nhìn biểu cảm của Diệp Thiên và càng khiến cô cảm thấy không đáng thay cho Kỷ Nhược Tuyết.
Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nói: “Diệp Thiên, tôi không biết cậu dựa vào điều gì mà có thể ngông cuồng như vậy nhưng tôi muốn cho cậu biết rằng, tiểu Tuyết gần đây vì cậu mà đã từ chối không biết bao nhiêu lời theo đuổi từ các cậu chủ khác”.
“Trong đó có không ít người là cậu ấm của các quan lớn, giàu có, phẩm hạnh đầy đủ, vượt xa người không biết trước sau như cậu. Vậy mà tiểu Tuyết vì cậu mà đã giữ khoảng cách với bọn họ!”
Diệp Thiên vẫn không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì làm sao?”
Cậu xua tay, làm bộ sao cũng được: “Cô ấy muốn ở cạnh ai, không muốn ở cạnh anh là tự do của cô ấy, không phải tôi ép cô ấy làm vậy, nên cô tới tìm tôi nói những lời này thì đều vô nghĩa thôi”.
Lúc này thái độ của Diệp Thiên đã khiến Lâm Trạch Nhu cảm thấy tức giận, giọng cô trầm thêm vài phần.
“Diệp Thiên, cậu đừng quá đáng quá!”
“Tiểu Tuyết là ca sĩ quốc tế, giờ đây đang cực kỳ hót trên diễn đàn nghệ sĩ, cực kỳ ưu tú. Vậy mà vì cậu thì đến sự tôn nghiêm cũng không còn!”
“Vậy mà cậu thì sao? Có tài năng gì, lại còn luôn khiêu chiến với người khác, lấy sự dịu dàng của tiểu Tuyết để tạo ra vẻ cool ngầu cho mình. Cậu cảm thấy như vậy thú vị sao?”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, cảm thấy nực cười.
“Những lời này cô nên đi nói cho Kỷ Nhược Tuyết. Kêu cô ấy tránh xa tôi một chút, coi tôi là người xa lạ chứ không phải là tới tìm tôi!”
“Từ đầu tới cuối, luôn là cô ấy dính lấy tôi. Tôi không hề có chút tình cảm nào với cô ấy cả!”
Lâm Trạch Nhu nghe thấy vậy thì càng phẫn nộ.
“Cậu họ Diệp kia, cậu đúng là không biết điều. Tiểu Tuyết ưu tú như vậy, chênh lệch với cậu nhiều như vậy mà vẫn muốn ở bên cạnh cậu. Thế mà cậu nói không có chút tình cảm nào sao?”
Cô ấy kéo ghế, đứng bật dậy: “Tôi vốn tìm cậu để bàn bạc, nhưng giờ xem ra, cậu căn bản không xứng với sự quan tâm của tiểu Tuyết!”
Cô chỉ về phía Diệp Thiên với đôi mắt lạnh như băng.
“Họ Diệp kia cậu nghe rõ đây. Tiểu Tuyết là chị em tốt của chúng tôi, cậu đã không có tình cảm thì tránh xa cô ấy một chút, đừng có cố tình xuất hiện trước mặt cô ấy nữa”.
“Tôi không cho phép cậu đạp đổ lòng tự tôn của cô ấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!