Kỷ Nhược Tuyết hơi ngẩn ra, sau đó cười ngọt ngào, trả lời cực kì dứt khoát.
“Tôi hi vọng điểm dừng tiếp theo của tôi là Lư Thành ở tỉnh Xuyên Hoa Hạ, bởi vì nơi đó có ý nghĩa rất đặc biệt đối với tôi!”.
Về việc ý nghĩa gì thì mặc phóng viên có truy hỏi thế nào, cô ấy cũng không trả lời, mà dừng đúng chỗ.
Vừa trả lời câu hỏi của phóng viên, dòng suy nghĩ của Kỷ Nhược Tuyết lại quay trở về tối hôm đó, Diệp Thiên giống như thiên sứ giáng trần, một mình áp đảo chúng sinh.
Mặc dù bây giờ “xa nhau vạn dặm”, nhưng gương mặt tuấn tú của cậu vẫn hiển hiện trước mắt cô.
Tối hôm đó, Thế Giới Hắc Ám dốc hết lực lượng ra tay ám sát, cô ấy vốn tưởng mình không thể giữ được mạng, nhưng Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt cô ấy, phá tan mọi sát chiêu. Tối hôm đó trở thành buổi tối khó quên nhất đối với cô trong mấy năm qua.
Từ đêm ở Lư Thành ngày ấy đến nay đã trôi qua mấy tháng, nhưng những hình ảnh đó giống như vẫn ở ngay trước mắt, mỗi một chi tiết khi gặp lại Diệp Thiên cô đều nhớ rõ ràng.
Thậm chí nhờ chuyện này mà cô đã dâng trào linh cảm, quay về lập tức sáng tác nên album này, đặt tên cho nó là “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất”.
Phóng viên rõ ràng không định cứ thế bỏ qua cho Kỷ Nhược Tuyết, micro vẫn đưa đến trước mặt cô, tiếp tục đưa ra vài câu hỏi khá quỷ quyệt.
Ban đầu Kỷ Nhược Tuyết vẫn còn tươi cười đáp lại vài câu, nhưng đến cuối, phóng viên càng hỏi càng đi xa vấn đề, thậm chí đã hỏi đến cuộc sống riêng tư của cô, khiến cô cảm thấy không vui, nhưng khổ nỗi cô lại không thể thoát thân.
Ngay khi đó, một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau đám đông.
“Thật ngại quá, hôm nay cô Kỷ vừa mới đáp máy bay, đi đường mệt mỏi, phỏng vấn hôm nay đến đây là được rồi!”.
Giọng nói ấy không lớn, nhưng mang theo uy nghiêm không thể chống cự, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại.
Một thanh niên mặc Âu phục giày da, tay cầm hoa tươi đang chậm rãi bước đến, nơi anh ta đi qua, mọi người đều nhường ra một lối đi, không dám cản đường.
Những phóng viên bình thường rất khó đối phó này vốn còn định tiếp tục, nhưng khi nhìn thấy anh ta thì đều biến sắc, nhất thời không nói gì nữa.
“Cậu chủ Ray!”.
Vài phóng viên ở hàng đầu lập tức cúi đầu, khom người hành lễ với thanh niên.
Thanh niên tên Ray lại phớt lờ những người khác, trong mắt chỉ có Kỷ Nhược Tuyết. Anh ta đi đến trước mặt Kỷ Nhược Tuyết, cúi người lịch sự trước cô ấy.
“Cô Kỷ, lần đầu gặp mặt!”.
Anh ta nói tiếng Hoa Hạ cực kì lưu loát, mỉm cười nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là Ray Churchill, người thừa kế của gia tộc Churchill ở Yellen!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!