Nhưng kết quả cuối cùng lại là một mình người thanh niên đó đã giẫm bẹp bốn khu của nhà họ Giang, hơn nữa, còn đá nhà họ Giang ra khỏi thủ đô, lệnh trong vòng mười năm không được phép đặt chân vào thủ đô nửa bước. Tên của người thanh niên đó là Diệp Lăng Thiên.
Liên kết với phong thái áp đảo cả hội trường của Diệp Thiên bây giờ, còn cả việc tay không biến ra rồng, lấy rượu từ xa thì bọn họ gần như không còn nghi ngờ gì nữa. Người thanh niên giản dị đang ngồi trên ghế sofa tựa chính là nhân vật truyền kỳ với uy danh chấn động cả thủ đô đó.
Lâm Thư bủn rủn chân, té ngồi xuống sàn, mồ hôi rớt như mưa.
Lúc nãy cậu ta còn muốn gây rắc rối cho nhân vật lớn đó nữa cơ, còn muốn anh đổi chỗ với Bành Lượng.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như Diệp Thiên nghiêm túc với cậu ta thì chỉ cần một câu nói thôi, e rằng cậu ta sẽ phải chết không chỗ chôn thây ngay.
Ánh mắt Mộ Dung Đoạn đầy vẻ đố kỵ và hoảng sợ, nấp ở một góc, không dám lên tiếng. Cậu ta tự xưng mình xuất thân trong nhà họ Mộ Dung, cao hơn người khác một bậc, nhưng tất cả sự kiêu ngạo và chỗ dựa của cậu ta chẳng là gì đối với Diệp Thiên cả.
Đàm Băng Băng đã nghe ra được ý muốn giết chết cô ta từ trong câu nói của Diệp Thiên, cô ta cười mếu và dang rộng hai tay.
“Tôi đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi, không muốn đối đầu với Diệp Đế Vương, càng không phải đối thủ của Diệp Đế Vương”.
“Bây giờ tôi đã không còn ý muốn phản kháng nữa, nếu như Diệp Đế Vương muốn ra tay với một người không hề có ý đối địch với mình, vậy anh muốn giết thì cứ giết đi”.
Cô ta không hề phòng ngự, giữ tư thế như để Diệp Thiên tùy ý định đoạt.
“Cô tưởng cách khích tướng này có tác dụng với tôi sao?”
Diệp Thiên cười khinh bỉ, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt cũng không ít đi.
Anh giơ hai ngón tay lên, chân nguyên toát ra từ đầu ngón tay, biến thành kiếm chỉ, phóng ra ngay lập tức.
“Bụp”.
Quán rượu trên lầu ba đột ngột có tia sáng màu xanh vụt qua, mọi người nhất thời không nhìn thấy rõ.
Một lúc sau, ánh sáng màu xanh tan biến hết, lúc này mọi người mới định Thiên lại, chỉ thấy ngón tay của Diệp Thiên đang dừng trước trán của Đàm Băng Băng, cách trán nửa tấc.
Mà từ đầu đến cuối, Đàm Băng Băng chỉ nhắm mắt chờ chết, không có bất cứ hành động nào.
Đàm Băng Băng cảm thấy sức mạnh phía trước biến mất thì mới mở mắt ra và cười rạng rỡ.
Cô ta biết mình đã cược thắng rồi.
“Đế Vương Bất Bại danh chấn thiên hạ, anh hùng vô địch, đương nhiên không thể nào ra tay với một cô gái không có ý định phản kháng như tôi”.
“Cảm ơn Đế Vương đã không giết”.