“Thằng khốn, cho dù là anh họ mày Lí Bác Lượng nói chuyện với tao cũng phải khách sáo, tao đến khu Đông Thành hắn cũng phải nhường gái cho tao ngủ, mày nghĩ mày lấy hắn ra dọa được tao à?”.
Lưu Hằng lập tức ngẩn người ra, những người khác cũng bàng hoàng, đến ngay cả con trai tập đoàn như Âu Hạo Thần cũng cảm thấy không thể tin được.
Mắt Cố Giai Lệ hơi cụp xuống, cảm thấy kinh ngạc, Lí Bác Lượng là nhân vật có cùng cấp bậc với Viên Phong, người mà Diệp Thiên mới đắc tội gần đây, một người quản Bắc Thành, một người quản Đông Thành.
Người thanh niên hống hách này lại không coi Lí Bác Lượng ra gì, rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào?
Lưu Hằng cảm thấy có hơi khó tin, cậu ta run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho anh họ Lí Bác Lượng của cậu ta.
“Là Tiểu Hằng à? Tìm anh có việc gì thế?”.
Phía đầu dây bên kia vọng đến một giọng nói thẳng thắn.
“Anh họ, em gặp chút chuyện ở nhà hàng của em, em nói em là em họ của anh, nhưng đối phương hình như không hề coi anh ra gì”.
Lưu Hằng mạnh dạn kể lại hết chuyện vừa rồi trước mặt tất cả mọi người, dù sao Lí Bác Lượng ở cả Lư thành này cũng là một nhân vật khá có tiếng, phía sau có ông lớn Ngô Quảng Phú chống lưng, cậu ta khó mà tưởng tượng được là người nào lại dám không coi Lí Bác Lượng ra gì, cậu ta cảm thấy Lâm Vũ rất có thể đang phô trương thanh thế.
“Cậu đưa điện thoại cho đối phương, anh muốn xem xem là ai lại dám không nể mặt Lí Bác Lượng này!”.
Giọng nói đó vô cùng nặng nề, rõ ràng là đã tức giận.
“Anh họ tôi bảo anh nghe điện thoại!”.
Lưu Hằng đưa điện thoại cho Lâm Vũ, nghe thấy cách nói của Lí Bác Lượng, trong lòng cậu ta lại có thêm hi vọng.
Lâm Vũ dửng dưng nghe điện thoại, sau đó hùng hổ nói: “Là cậu Lượng à? Tôi Lâm Vũ đây, giờ tôi đang có việc mà em họ cậu chạy đến trước mặt tôi ngáng đường, cậu nói xem nên làm thế nào?”.
“Ồ, vậy sao? Được, vậy anh nói với nó, nếu nó còn đứng đấy không chịu đi, ăn nói linh tinh thì đừng trách tôi không nể tình”.
Thái độ của Lâm Vũ khiến mọi người đều cảm thấy không bình thường, hắn trả lại điện thoại cho Lưu Hằng, Lưu Hằng chỉ nghe hai câu, mặt biến sắc rõ rệt.
Cậu ta cúp điện thoại, rồi cúi người xuống trước mặt Lâm Vũ dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người: “Anh Vũ, tôi xin lỗi, tôi không biết là anh, mong anh đừng trách tôi, những lời tôi nói trước đó anh cứ coi như gió thoảng qua tai đi ạ!”.
Khuôn mặt cậu ta lúc này tràn đầy sợ hãi, đâu còn chút khí phách lúc trước nữa?
Lâm Vũ nói với vẻ giễu cợt: “Giờ mày còn nhúng tay vào chuyện của tao và Ngụy Thi Thi nữa không?”.