Một mình Diệp Thiên đi dạo trên còn đường lớn của thủ đô. Đi qua một con đường nhỏ vô cùng quen thuộc khi cậu còn bé. Dù lúc này nhiều nơi đã thay đổi nhưng những chuyện cũ vẫn hiện ra trong đầu cậu.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm giác thật thê lương và tiêu điều.
Mười năm qua, để có thể bước vào lại nhà họ Diệp, dựng lên vị trí đứng đầu mà cậu đã phải trả giá quá nhiều. Giờ đây, cậu đã đều làm được cả, cái gọi là nhà họ Diệp, cậu đã không còn đặt trong đầu nữa.
Đến cả những kẻ mạnh hàng đầu thế giới mà cậu cũng có thể quét sạch và trấn nhiếp.
Giờ đây cậu giống như mất đi mục tiêu. Bỗng cảm thấy hứng thú không còn, có một cảm giác cô đơn vì đứng ở vị trí quá cao.
“Có lẽ chỉ có vương cấp như trong truyền thuyết xuất hiện thì mới có thể khiến cậu có vài phần hứng thú!”
Cậu khẽ thở dài, đưa tay lên nhìn về phía ánh đèn của Yến Sơn.
Ở một nơi bí mật, có vài người nhiều độ tuổi đang ngồi túm lại. Trong đó có một người chính là Cố Trường Bình – hiệu trưởng của trường đại học Thủ Đô.
Bên cạnh Cố Trường Bình chính là Bọ Ngựa Phi Thiên, Vương Trọng Xuân và anh em Thiết Thị Song Hùng.
Ngoài ba người này ra thì những người khác đều là những nhân vật nòng cốt của Ám Bộ, chức vị quan trọng, là những người tinh anh kiểm soát Ám Bộ đã nhiều năm.
Đối diện với Cố Trường Bình là một người đàn ông trung niên ngồi thẳng lưng, mặc quân phục, khí thế hừng hực.
Người đó chỉ ngồi đó mà đã tạo ra được uy thế như một ngọn núi. Đám đông hầu như đều nhìn về phía người đó, rõ ràng đó chính là người chủ sự thực sự của Ám Bộ.
“Các vị, hội nghị lần này đúng ra phải họp từ nửa tháng trước rồi. Bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên mới kéo dài tới tận bây giờ!”
Người đàn ông trung niên với giọng nói vang vọng, truyền khắp phòng hội nghị.
Người này nhìn ba người Vương Trọng Xuân và tiếp tục nói: “Mọi người hãy kể lại sự việc xảy ra ngày hôm đó tại núi Bắc Áo một lần nữa đi!”
Vương Trọng Xuân gật đầu, thuật lại một lần nữa trận chiến kinh thiên của Diệp Thiên ở Bắc Áo khi quét sạch 15 vị trưởng trọng tài.
Những người ở đây đều là những người cực kỳ mạnh, tu vi không phải dạng vừa, hầu như vị nào cũng đều đã đạt tới cảnh giới siêu phàm. Nhưng khi nghe Vương Trọng Xuân thuật lại trận chiến thì biểu cảm của họ vẫn vô cùng chấn động với vẻ không dám tin.
Trận chiến của Diệp Thiên ở Bắc Áo mặc dù được truyền khắp nơi nhưng rất nhiều người chỉ biết kết quả chứ không biết Diệp Thiên đã thắng lợi như thế nào.
Phần lớn mọi người đều nghĩ, Diệp Thiên chiến thắng thì cũng thắng một cách thảm hại, e rằng toàn thân bị thương nặng và tính mạng rơi vào vòng nguy hiểm.