Trong lúc đó, một luồng năng lượng màu đen kì lạ thoáng chốc rót vào lòng đất dưới chân Hắc Long, hô ứng với nước suối sâu thẳm, lập tức khiến nó sôi sục.
“Ục, ục, ục!”.
Nước suối không ngừng sôi trào, Diệp Thiên cúi đầu, trong mắt có vẻ kinh ngạc.
Năng lượng màu đen hóa thành vô số sợi dây nhỏ trải rộng ra từ trong dòng suối, bao phủ toàn bộ mặt đất trong vòng trăm trượng, chỉ nháy mắt, ánh sáng đen bùng lên.
Mặc dù Diệp Thiên đứng ở giữa trời, nhưng lại ở trung tâm ánh sáng màu xanh lục. Đúng lúc này, dòng suối bên dưới bỗng có những tảng đá nổi lên, lao ra khỏi nước, chẳng ngờ là mười hai bức tượng đồng.
Mười hai tượng đồng hình rồng bay lên không trung, bao vây lấy cậu. Giữa các tượng đồng đều có ánh sáng đen lấp lánh nối kết với nhau, tạo thành một chiếc lưới bao vây kín kẽ, nhốt Diệp Thiên vào bên trong.
“Trận pháp à?”.
Mắt Diệp Thiên lóe sáng, hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, cảm giác nguy hiểm mà cậu cảm nhận được ở trong dòng suối vừa rồi không phải đến từ Hắc Long, mà là từ những tượng đồng này.
Mặc dù những tượng đồng này chìm trong nước, nhưng lại không bị rỉ sét, vẫn mới như xưa, rõ ràng được đúc từ chất liệu đặc biệt. Mỗi một tượng đồng đều được một sức mạnh kì lạ nâng lên không trung.
“Ha ha!”.
Hắc Long cười lớn thành tiếng.
“Loài người ngu xuẩn, ta thừa nhận, nếu đối đầu trực diện thì ta không thắng được cậu, nhưng cậu không ngờ đến phải không?”.
“Khe núi mà cậu đang đứng, hoặc có thể nói là không gian này, chính là đất tổ mà dòng dõi Địa Long bọn ta sinh sống đời đời!”.
“Mặc dù dòng dõi Địa Long bọn ta gần như đã lụi tàn, nhưng khi cao thủ của mỗi một đời sắp ra đi đều dùng máu thịt của mình đúc thành pho tượng, kết trận ở nơi này, bảo vệ vùng đất tổ của dòng dõi Địa Long bọn ta!”.