Cố Trường Bình nhận lấy, chỉ liếc nhìn vài cái và lập tức tái mặt.
“Đại địa Tây Bắc xuất hiện dị tượng sao?”
Nhìn những bức hình gắn trong tập tài liệu, một luồng sáng chiếu thẳng lên trời. Nếu như người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này thỉ sẽ chỉ cảm thấy là một dị tượng tự nhiên. Nhưng là một cao thủ siêu phàm, một người tu hành đỉnh cao thì đương nhiên Cố Trường Bình biết đây chính là dấu hiệu của bảo vật dị thường sắp xuất hiện.
Lần gần đây nhất có dấu hiện của dị bảo hiện thế là sáu mươi năm trước.
“Tôi biết rồi, cô lui ra trước đi!”
Cố Trường Bình phất tay với Tiết Nhân Huyên. Cô ta nghe lời lui ra. Cô ta vừa đi khỏi, sắc mặt của Cố Trường Bình đã tối thêm vài phần.
“Dị bảo hiện thế thì chắc chắn sẽ dẫn đến tranh giành giữa những kẻ mạnh. Lần trước dị bảo xuất hiện đã có mười tám vị siêu phàm tranh chấp, còn siêu phàm thần phẩm thì có tới bốn người, đánh tới mức trời long đất lở!”
“Không biết lần này sẽ lại tạo ra mưa máu như thế nào đây?”
Cố Trường Bình trầm ngâm một lúc rồi gọi điện cho tổng đài Ám Bộ.
“Để Bọ Ngựa Phi Thiên và Song Hùng Thiết Giáp xuất phát đi về phía vùng Tây Bắc, không được để những kẻ siêu phàm của các nước khác khuấy động nội địa Hoa Hạ được!”
Sau khi ngắt máy, Cố Trường Bình vẫn không giấu nổi sự lo lắng. Ông biết rõ Bọ Ngựa Phi Thiên và Song Hùng Thiết Giap dù là những cao thủ hàng đầu trong Ám Bộ, tu vi cực mạnh, đã là siêu phàm thần phẩm nhưng một khi dị bảo xuất hiện, kẻ mạnh ở khắp nơi tập trung, chỉ dựa vào ba người bọn họ thì không thể nào khống chế được cục diện.
Trong lúc đau đầu suy nghĩ thì bỗng một bóng hình lướt qua trước mắt ông.
“Không biết cậu ấy có chịu giúp không!”
Cố Trường Bình nhớ ra một người, hai mắt liên nheo lại.
“Nếu như cậu ấy đi cùng, chưa chắc có thể kiểm soát được toàn bộ thế cục nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo những kẻ mạnh kia không dám quá đáng quá với Hoa Hạ!”
Nghĩ tới đây, ông ấy liền gọi điện cho trợ lý khoa Kiến trúc cảnh quan.
“Ồ! Diệp Thiên không có trên lớp à? Hai ngày nay không đi học sao?”
Cố Trường Bình nhận được câu trả lời bèn tắt máy. Ông ấy tổng hợp thông tin có được từ các sinh viên khác trong khoa và có được số điện thoại của Diệp Thiên.
Diệp Thiên không từ chối được sự mời mọc nhiệt tình của mấy người Vương Quế và Ngô Duyệt Vũ nên đã ở lại thôn Vượng Trúc thêm một tối cùng Hoa Lộng Ảnh. Buổi trưa hôm nay, vừa ăn xong, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh đang định rời đi thì có một số điện thoại lạ gọi tới.
“Alo!”
Diệp Thiên nghe máy, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vọng tới.
“Diệp đế vương, đã lâu không liên hệ, còn nhớ ông già này không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!