Cô ta không hiểu, rốt cuộc Diệp Thiên ẩn giấu thân phận gì mà lại có thể khiến Lâm Thiếu Bân tôn sùng, thậm chí là sợ hãi tới mức lạ thường như thế.
Cô ta có thể khẳng định, với thân phận địa vị của Lâm Thiếu Bân thì đến cả Ngô Quảng Phúc, Từ Uyên Đình – những ông lớn đó cũng sẽ không sợ tới mức bắt anh ta quỳ xuống xin tha. Vậy thì Diệp Thiên dựa vào điều gì chứ?
Ngô Duyệt Tinh cũng nhìn với vẻ hiếu kỳ, thầm suy đoán thân phận của cậu. Đúng lúc này, Lâm Lạc Thiên – chủ tịch tập đoàn Lạc Thiên đột nhiên lao tới trước mặt Diệp Thiên và gập người 90 độ.
“Lâm Lạc Thiên, tập đoàn Lạc Thiên bái kiến Diệp tiên sinh!”
Mấy người Lâm Hán Bình còn chưa kịp phản ứng thì một nhân vật kiêu hùng hàng đầu trong giới doanh nhân như Lâm Lạc Thiên sao có thể lơ mơ như thế được chứ?
Người có thể khiến Lâm Thiếu Bân sợ hãi tới bước này, ngoài Diệp tiên sinh tung hoành, trấn áp khắp tỉnh Xuyên ra thì còn có người thứ hai sao?
“Diệp tiên sinh?”
Đồng tử Lâm Hán Bình co lại, miệng há hốc như nuốt phải một nắm đấm.
Ngô Duyệt Tinh và Ngô Duyệt Vũ cũng khựng người rồi lập tức hô lên đầy kinh hãi.
“Không thể nào?”
Hai chị em nhìn nhau, chỉ cảm thấy không dám tin vào mắt và tai mình.
Diệp tiên sinh, cách xưng hô này đã trở thành truyền kỳ trong giới thượng lưu ở tỉnh Xuyên. Một đỉnh cao mà không ai có thể vượt qua. Mặc dù bọn họ còn cách xa cái gọi là giới thượng lưu của tỉnh Xuyên nhưng đối với danh hiệu Diệp tiên sinh thì cũng đã sớm nghe thấy như sấm rền và luôn muốn được gặp một lần.
Đây là truyền kỳ thực sự ở tỉnh Xuyên, là bá chủ thật sự, dù có là bí thư của một tỉnh thì cũng lắm cũng chỉ ngồi được ngang hàng với cậu mà thôi.
Mặc dù Diệp tiên sinh vang danh khắp tỉnh Xuyên, nhưng những người từng gặp cậu thật sự cũng chỉ có vài nhân vật hàng đầu, có địa vị được tôn sùng mà thôi. Còn lại phần lớn người dân thường không biết mặt mũi thật sự của cậu như thế nào.
Bọn họ thật sự không ngờ, người cùng lớn lên, cùng chơi đùa với mình lại là Diệp tiên sinh bá đạo khắp cả tỉnh.
“Ông không cần khách sáo với tôi, ông là bố chồng của chị Tinh thì cũng là bề trên của tôi!”
Diệp Thiên xua tay với Lâm Lạc Thiên và cười nhạt.
Cậu thật sự không coi Lâm Lạc Thiên ra gì, nhưng nể tình Ngô Duyệt Tinh thì đương nhiên cậu cũng phải nhún nhường đôi chút.
Lâm Hán Bình ở phía sau đã đứng ngây như phỗng từ lâu. Hắn giống như vừa chịu phải một cú sốc cực lớn vậy.
Trước đó, hắn còn coi Diệp Thiên là tình địch giả tưởng, vừa ra mắt đã định ra uy với cậu. Vậy mà một thanh niên mặc toàn đồ chợ trước mặt này lại là bá chủ của tỉnh Xuyên mà cả đời này có khi hắn cũng không theo kịp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!