“Xin lỗi, tôi không biết là cậu, thật sự xin lỗi, tôi không biết là cậu!”
Lúc này, đám đông bỗng há mồm trợn mắt, bất luận là người phía bên thôn Vượng Trúc hay là phía bên bất động sản Gia Hồng thì đều không hiểu nên cảm thấy kinh ngạc.
Người thanh niên này là người tâm phúc của Lâm Thiếu Bân, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người, kiểm soát không ít nguồn tài nguyên và quyền lực trong nhà họ Lâm. Vậy mà một câu nói của Diệp Thiên lại khiến hắn sợ tới mức phải quỳ phụp xuống sao?
Hai chị em Ngô Duyệt Tinh, Ngô Duyệt Vũ cũng đứng ngây ra như phỗng.
Bọn họ không biết được nỗi sợ hãi lúc này của người thanh niên kia.
“Ôi trời, không phải nghe đồn là cậu ta đã rời khỏi tỉnh Xuyên hơn ba tháng, tới thủ đô phát triển rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Người thanh niên toát mồ hôi hột. Dù hắn không muốn tin những cũng hiểu rõ khắp tỉnh Xuyên này chắc chắn không có ai dám vượt qua vị cao thủ hàng đầu đó.
“Ồ! Xem ra đã biết tôi là ai rồi nhỉ?”
Diệp Thiên uống hết nước ngọt, cười như không cười.
“Biết rồi, tôi biết rồi, Trước đó tôi có mặt như mù, mong đại nhân khai ơn!”
Kịch bản thay đổi nhanh quá khiến đầu đám đông không kịp nảy số. Bọn họ đều không hiểu, người thanh niên trước đó còn hừng hực khí thế trấn nhiếp người khác thì sao đột nhiên lại bị dọa sợ thành ra như thế này.
“Lẽ nào là vì câu nói vừa rồi của anh Diệp sao?”
Ngô Duyệt Vũ nhìn Diệp Thiên. Nhưng cô ta không hiểu, không thể nào mà một người buột miệng nói linh tinh lại khiến cho đối phương phải quỳ xuống như thế kia được.
Diệp Thiên trông vô cùng ngạo nghễ, lạnh giọng: “Đừng nói nhảm nữa, gọi điện cho Lâm Thiếu Bân tới đây, tôi cho hai mươi phút!”
“Vâng vâng!”
Người thanh niên nào dám cãi lại nửa câu, lập tức gọi điện cho Lâm Thiếu Bân.
Tại tổng hành dinh của Gia Hồng ở huyện Tu Vân, Lâm Thiếu Bân đang ở truồng, vui đùa với một ngôi sao ‘câu’ được không lâu trước đó. Lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Anh ta nhìn màn hình và nghe máy với vẻ khó chịu.
“Tiểu Dân, không phải kêu cậu xử lý vụ ở thôn Vượng Trúc sao? Lúc này gọi tôi làm gì, tôi còn đang bận!”
Giọng điệu của thanh niên ở đầu dây bên kia lập tức truyền tới.
“Cậu Bân, phía bên thôn Vượng Trúc xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Có người, muốn bảo vệ thôn Vượng Trúc, còn yêu cầu cậu mau cút tới đây!”
Lâm Thiêu Bân nghe thấy vậy thì trừng mắt.
“Đồ khốn, thằng nào mà to gan vậy, dám bảo Lâm Thiêu Bân tôi cút tới à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!