Trong thời gian này, được các nhân vật phong vân trong trường quan tâm, cảm giác người người vây quanh mình đã khiến cô ta lâng lâng từ lâu.
Cô ta quay sang Hoa Lộng Ảnh, có chút chế nhạo nói: “Chị gái này, tối qua anh Diệp Thiên đánh cược với em, nếu anh ấy thua thì anh ấy sẽ chia tay với chị, lại còn đến thành phố Phán chơi với em ba ngày nữa!”
“Bây giờ chị có lo lắng không?”
Hoa Lộng Ảnh cười mỉm, lúc đi qua, Diệp Thiên đã nói với cô chuyện tối qua một lần rồi.
Cô khẽ lắc đầu, giọng điệu bình thản: “Tiểu Vũ, nếu em thật sự có bản lĩnh khiến anh ấy thua, đừng nói là anh ấy đi cùng em ba ngày, cho dù là ba mươi ngày thì chị cũng không có ý kiến!”
Thấy bản thân khiêu khích vẫn không có hiệu quả, Ngô Duyệt Vũ mất hứng bĩu môi, ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nẹt pô của xe mô tô phân khối lớn.
Mấy chị em của Ngô Duyệt Vũ bò nhoài lên cửa sổ nhìn qua, lập tức kinh ngạc nói: “Tiểu Vũ, là Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn đến!”
Ngô Duyệt Vũ vẻ mặt bình tĩnh: “Đến thì đến thôi, các cậu kích động cái gì, Tiểu Nguyệt, cậu giúp mình đón bọn họ đi!”
Một cô gái vui vẻ chạy xuống, vài phút sau, cô ta dẫn theo hai cậu nam sinh cấp ba lên lầu hai.
Hai người này thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, gương mặt có vẻ non nớt nhưng đều là mấy cậu nhóc đẹp trai hiếm có, kiểu nét đẹp mềm mại đủ khiến các nữ sinh si mê.
Bọn họ mặc quần áo phù hợp, một đen một trắng, đều là đồ tây, một người đeo đồng hồ Vacheron Constantin, người còn lại thì đeo Rolex, giá cả đều trên cả trăm nghìn tệ, trông gọn gàng thu hút, mấy cô gái nhỏ bên cạnh Ngô Duyệt Vũ ánh mắt sáng người nhìn theo.
“Tiểu Vũ, hôm nay là tiệc đính hôn của chị cậu, đây là chút tâm ý của mình!”
Nam sinh mặc vest trắng khẽ cười nói với Ngô Duyệt Vũ, ấm áp như gió xuân, lấy ra một bao thư đỏ lớn từ trong ngực, nhìn độ phồng lên thì ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ.
Nam sinh đồ vest đen bên cạnh cũng không chịu yếu thế, tiến lên một bước: “Tiểu Vũ, đây là của mình!”
Hai người ra tay hào phóng, mấy cô gái nhỏ bên cạnh nhìn mà âm thầm ước ao.
“Được, cảm ơn các cậu, mình giúp chị mình nhận lấy trước!”
Ngược lại Ngô Duyệt Vũ lại không kích động nhiều, nhận lấy bao thư rồi bỏ vào người, mấy phút sau, Vương Quế và mấy thân thích giúp đỡ bưng món ăn lên, cô ta bèn lấy bao thư ra đưa cho Vương Quế.
Vương Quế sờ thử, vẻ mặt khẽ thay đổi, phải biết đây là do hai nam sinh tặng, bà ấy lập tức tươi cười rạng rỡ, cuống quýt chào hỏi.
Tuy rằng hai cậu nam sinh không thích nói chuyện với phụ nữ nông thôn như Vương Quế, nhưng nể mặt Ngô Duyệt Vũ nên vẫn cười nhẹ đáp lại, nhìn qua rất có lễ phép.
Sau khi Vương Quế đi, Ngô Duyệt Vũ nhìn sang Diệp Thiên: “Đúng rồi anh Diệp Thiên, giới thiệu với anh một chút!”