“Tiểu Thiên, cảm ơn em!”
Ngô Duyệt Tinh cảm thấy không được tự nhiên nhưng vẫn đáp lại.
Diệp Thiên quay qua nhìn Hoa Lộng Ảnh và giới thiệu với cô: “Tiểu Ảnh, đây là Ngô Duyệt Tinh, chị Tinh. Khi anh còn ở đầy thì chị Tinh là đại ca của bọn anh, quan tâm anh lắm!”
“Đã là tiệc đính hôn của chị ấy thì chúng ta không thể bỏ lỡ được!”
Hoa Lộng Ảnh mỉm cười gật đầu và gọi một câu ngọt ngào.
“Chị Tinh!”
Ngô Duyệt Tinh khẽ mỉm cười với cách gọi của cô nhưng trong làm thì cảm thấy chua chát.
Cô ấy đã từng nghĩ, người đứng bên cạnh Diệp Thiên trong tương lai sẽ là mình. Nhưng giờ đây, một cô gái còn xinh đẹp hơn cả cô ấy lại đứng vào vị trí đó.
Thế nhưng nghĩ tới chồng chưa cưới của mình là một người học thức có tiếng, giàu có, sở hữu chục căn nhà trong huyện thị, bố chồng của cô ấy là một trong hai mươi người giàu có thì cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Dù cô ấy có tình ý thế nào với Diệp Thiên thì cũng chỉ là những mơ mộng ngày nhỏ, con người ta phải biết ngẩng đầu đi về phía trước.
Khi cô học đại học thì đã quen chồng sắp cưới hiện tại của mình. Đối phương thích sự thuần khiết của cô nên đã điên cuồng theo đuổi. Với sự đa tài và gia đình giàu có cộng thêm việc đánh tan các đối thủ khác thì đến cuối cùng cô ấy cũng không chịu được sự tấn công mà đồng ý.
Tư tưởng của cô ấy khá bảo thủ. Trong lúc học đại học, hai người cùng lắm chỉ nắm tay, ôm một cái. Thế nhưng đối phương rất tôn trọng cô, chưa từng vượt quá giới hạn. Chính tình cảm đó đã khiến họ có thể tiến tới đính hôn.
Cô ấy biết rõ, đối phương thật sự yêu thương mình.
Nhìn thấy bóng dáng như một cặp đũa son của Diệp Thiên và Hoa lộng Ảnh, rồi lại nhìn cách ăn mặc bình thường của cậu thì Ngô Duyệt Tinh cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
“Có lẽ mọi thứ đều là sự sắp xếp tốt nhất của ông trời!’
“Dù mình và Tiểu Thiên có ở cạnh nhau thì chưa chắc đã hạnh phúc hơn hiện tại!”
Rời khỏi mộ của Tiêu Hà, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh tới thẳng nhà Quế Vương làm khách.
Nơi đây không còn là ngôi nhà nhỏ trong ký ức của Diệp Thiên nữa mà biến thành một ngôi nhà bốn lầu khiến Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ.
Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên, Vương Quế cũng không nhịn được bèn nở nụ cười và giải thích: “Tiểu Thiên, đây là sự giúp đỡ của chồng chưa cưới của chị Tinh. Thím và chú Ngô làm gì có tài cái gì, là do may mắn sinh ra được chị Tinh, tìm được một gia đình tốt!”
Mặc dù bà ấy không có ý khoe khoang với Diệp Thiên nhưng dù sao cũng là người thôn quê nên giọng điệu cũng chứa đựng vài phần tự hào.
Diệp Thiên hiểu điều đó nên cười và hùa theo: “Chính xác ạ, chị Tinh là người đẹp có tiếng trong thôn, tìm được một gia đình tốt là điều đương nhiên rồi!”