“Rượu hết tình cạn, từ bây giờ trở đi, tôi và cậu chính là kẻ thù!”
Ông ta nắm lấy phất trần, thản nhiên cất bước đi đến bậc thang, chỉ có giọng nói lạnh lẽo truyền đến.
“Tôi là chưởng môn Võ Đang – Trương Chí Lăng, đạo hiệu Phong Lăng!”
“Lần tới, tôi nhất định sẽ giết cậu!”
Vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn đã biến mất khỏi quán rượu.
“Anh Thiên!”
Trương Chí Lăng vừa rời đi, Hoa Lộng Ảnh vội vàng nắm cánh tay Diệp Thiên, ánh mắt chợt lóe lên, có chút lo lắng.
Diệp Thiên nắm lấy một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhấm nháp thưởng thức, khóe miệng khẽ nhếch.
“Vốn dĩ anh nghĩ gặp lại được ân nhân thì có thể uống rượu trò chuyện, bày tỏ cảm ơn với ông ấy, nhưng lại không ngờ, ân nhân cũng có thể trở thành kẻ thù bất kỳ lúc nào!”
Hoa Lộng Ảnh trầm ngâm, đột nhiên lên tiếng.
“Anh Thiên, chưởng môn Võ Đang Trương Chí Lăng này thì em đã từng nghe ông nội em nhắc đến, trên bảng xếp hạng sức chiến đấu, vị trí của ông ta còn cao hơn anh hai hạng, là xếp thứ ba!”
“Mấy chục năm trước, ông ta đã đặt chân đến cảnh giới siêu phàm, là thiên tài võ đạo hàng trăm năm mới xuất hiện của Võ Đang, trong số các chưởng môn Võ Đang trước đây, uy danh của ông ta có lẽ chỉ đứng sau Tam Phong Chân Nhân thôi!”
“Nếu anh đấu với ông ta, anh nhất định phải nhớ cẩn thận!”
Hoa Lộng Ảnh đã chứng kiến sức mạnh của Diệp Thiên, cô tự hỏi, cho dù Diệp Thiên không thắng được Trương Chí Lăng thì cũng sẽ không thua quá thảm, chuyện cô quan tâm là Diệp Thiên sẽ nhớ đến “ân tình” trước kia của Trương Chí Lăng đối với cậu, nên sẽ nương tay, cuối cùng sẽ thua dưới tay Trương Chí Lăng!
Như biết được suy nghĩ của Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Tiểu Ảnh yên tâm đi, ở thiên hạ này, bất kỳ ai muốn giết anh thì anh tuyệt đối không nương tay, cho dù là người đã từng có ơn với mình!”
“Huống hồ, tu vi đã đến cảnh giới này, nếu anh nương tay với đối thủ thì chắc chắn sẽ không hài lòng!”
Cậu nói xong thì đứng dậy, duỗi lưng, ánh mắt lạnh lùng.
“Bảy vị tướng, ba bí thư, một chưởng môn Võ Đang, nhà họ Giang quả là có năng lực!”
Tay đan vào nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường.
“Tiểu Ảnh, lần này anh sẽ để em nhìn thấy thế nào là nghiền nát toàn bộ!”
Hoa Lộng Ảnh nhìn dáng vẻ Diệp Thiên hăng hái, tự tin, tạm thời trong lòng cũng giảm bớt âu lo.
Cô liếc nhìn quán rượu hỗn độn, lập tức rút ra thẻ ngân hàng có một triệu trong đó, bỏ vào tay ông chủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!